Chương 6: (Vô Đề)

Làn hơi nước màu xanh lá cây

"Charlie Bone, tao ghét mày!"

Cơn giận ình lình nổ tung của Benjamin không giống tính nó chút nào, đến nỗi Charlie chỉ đứng đực ra, sửng sốt dòm ằng bạn.

"Mày lúc nào cũng ế," Benjamin ét toáng. "Mày luôn làm mất chó của tao. Lần trước nó suýt bị chết đuối, lần trước nữa khi ầy bùa tới ì…"

"Benjamin Brown. Bình tĩnh coi." Ông cậu Paton quát.

Miệng Benjamin ngậm tịt lại ành cái mím môi dỗi hờn. Gương mặt xanh xao của nó chuyển ành đỏ tía vì tức giận, mắt đẫm nước.

Charlie đau khổ nhìn chằm chặp xuống chân. "Mình xin lỗi, nhưng mình đã cố mang Hạt Đậu về cùng với mình, mình đã cố ật mà."

"Cậu ấy nó à?" Benjamin suýt nữa ì nghẹn chính lời của nó. "Làm sao cậu ra được còn nó ì không? Nó bị kẹt ở nơi ghê rợn đó rồi… và… và…"

Ông cậu Paton đặt tay lên vai Benjamin và nhẹ nhàng đẩy nó về phía nhà bếp. "Nào, ngồi xuống đất đã, tất cả. Chúng ta cần bàn ảo mọi việc ật cẩn ận nào."

Một giọng gióng giả từ phòng khách vọng ra. "Xời, còn làm gì được nữa?"

"Tôi nghĩ đây là âm mưu quỷ quyệt gì đó của bà, có phải không Grizalde?" Ông cậu Paton trả miếng.

"Của ta?" Vẫn cái giọng ai oán đó chõ ra. "Ta chả biết gì với cái gì về nó sất. Bức tranh bọc giấy kín mít. Làm sao ta biết Charlie sẽ nổi cơn tọc mạch?"

"Bà đã biết hết." Ông cậu Paton làu bàu. Lùa tất cả vào nhà bếp xong, ông đóng sầm cửa lại.

"Để ta làm ít bánh sandwich," ngoại Maisie nói bằng giọng êm ru, tỉnh rụi của mình.

Tất cả mọi người ngồi vào bàn bếp trong khi ngoại Maisie bắt đầu xẻ bánh mì. Ông cậu Paton bước tới bước lui, hết ngắt cằm lại gãi đầu.

Charlie nhìn Benjamin đang ngồi chàu bạu đằng cuối bàn. "Ừ… nếu tất cả muốn biết."

"Dĩ nhiên muốn chứ. Chính vì vậy mà bọn này ở đây," Fidelio nói.

"Quái lạ lắm," Charlie bắt đầu, liếc êm cái nữa về hướng Benjamin. "Tớ đang đứng dưới đó, nhìn vào bức tranh ì tớ cảm ấy hình như mình bị kéo về phía nó. Dù nó bọc kín, nhưng tớ nghe ấy tiếng động từ bên trong phát ra… tiếng gió."

"Gió?" Ông cậu Paton dừng bước và đi lại ngồi xuống bên bàn.

"Tiếp đi," Olivia úc ép.

"Thế là tới áo giấy bọc bức tranh ra, chỉ áo chút ôi, rồi ì bất ình lình tớ đã ở đó. Tớ hầu như không chu du gì hết. Cứ như bức tranh ò ra hút tới vô vậy." Charlie nhìn quanh những gương mặt đang chờ đợi. Ngay cả Benjamim cũng đang nhìn trân trối vào nó.

"Ừ," Ông cậu Paton nói, "Rồi sao?"

"Sau đó con gặp một người khổng lồ."

"NGƯỜI KHỔNG LỒ!" Tất cả cùng ốt lên, kể cả ngoại Maisie, bà lại ré lên cái nữa do vô tình sập của tủ lạnh ngón tay mình.

"Đại loại là người khổng lồ," Charlie chữa lại. Nó bắt đầu kể cho mọi người nghe về NGÓN CÁI DỊ và đội quân quỷ lùn, về đuôi trụi và bạch dơi, về pháo đài đen trên núi, và cuối cùng, về việc HẠT ĐẬU đã xuất hiện như ế nào và con bướm đêm của Charlie trốn trong tai của HẠT ĐẬU ra sao.

Trong suốt quãng ời gian dài Charlie kẻ chuyện không một lời nào xen ngang lời nó, và khi nó kể xong, một bầu im lặng sâu ẳm rơi tòm xuống căn phòng, dường như không ai có ý muốn phá vỡ sự im lặng ấy, cho tới khi Benjamin nói, cực khẽ, "Điều gì sẽ xảy ra cho HẠT ĐẬU nếu đội quân quỷ lùn muốn bộ da của nó?"

Trước khi ai dám đưa ra lời suy đoán, ngoại Maisie đặt một đĩa sandwich ật to lên bàn, bảo, "Ăn chút gì đi, mấy con."

"Hy vọng cái này cũng ích hợp với tôi." Ông cậu Paton nói, nhốn lấy một miếng bánh sandwich kẹp táo và hạt óc chó phồng cả ra một bên. "Charlie," ông tiếp, "con vừa nói cho chúng ta nghe là con đã ấy một pháo đài ở xứ Badlock."

"Ở xa xa." Charlie nói bằng cái miệng đầy nhóc phó mát và dưa chua. "Pháo đài của tên ầy bùa. Chỉ nhìn ôi con đã nổi da gà lên rồi."

"Hừm." Ông cậu Paton vuốt ngược lọn tóc đen mà ông suýt cắn chung với bánh mì ra sau. "Ta ấy xem ra tên ầy bùa Harken lại định giở trò gì đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!