Chương 3: Phần 2

Charlie trông thấy một người khổng lồ hoặc một người gần giống khổng lồ nhất mà nó từng thấy. Tóc của ngài ấy trắng như cước, cuộn lại thành búi phía sau đầu, và một chòm râu cầu kỳ trắng như tuyết, dài xuống gần chấm thắt lưng. Ngài mặc áo vải thô bên trong, bên ngoài choàng áo gi

-lê bằng da và quần len màu nâu buộc túm dây ở mắt cá.

Người khổng lồ đặt một ngón tay lên miệng và rồi giơ tay lên đẩy mở một ô ván tường nhỏ, cài giữa những rui nhà. Không một lời, ngài nhấc Charlie lên khoảng không gian tối om vừa lộ ra. Charlie lăn người và ô ván lập tức trở về vị trí cũ, bỏ lại nó trong một cái hố bít bùng tối thui, với hai đầu gối thu lu áp vô ngực và cánh tay ôm vòng lấy chân.

"Chúng sẽ không tìm thấy mi đâu, tin ta đi," người khổng lồ thì thầm, đầu ngài có lẽ chỉ cách bên dưới rui nhà chừng ba tấc.

Có một lỗ nhỏ ở ngang tầm tai Charlie, và khi quay đầu qua nó có thể nhìn thẳng xuống căn phòng bên dưới. Nó vừa loay hoay tìm thế ngồi xong thì nghe thấy tiếng lao xa lao xao dội âm lên cầu thang.

"Otus Yewbeam, người có ở trên đó không đấy?"

"Ngươi có thấy thằng bé không?"

"Ngươi bắt nó rồi hả?"

"Nó là của bọn tao."

"Của tao," giọng gằn đặc của Ngón Cái Dị. "Tất cả đều là của tao."

Một rừng nắm đấm và dùi cui bắt đầu nện ầm ầm vô cánh cửa.

"Kiên nhẫn nào, bọn lính," ngài Otus nói gióng ra. "Ta đang ngủ." Chỉ một bước ngài đã ra tới cửa, rồi vừa thở dài sườn sượt không biết bao nhiều lần vừa khua dây xích loảng xoảng, ngài mở cửa ra.

Một bầy sinh vật xấu xí, lùn cục tràn vô, vây ập lấy người khổng lồ. Chúng đeo miếng giáp ngực bằng kim loại chồng lên lớp áo da không tay, vá víu, còn đầu thì bị rọ trong mũ giáp kim loại trông hệt như mũ chóp cao. Rìu, dao, giằng ná, và dùi cui treo lủng lẳng bên thắt lưng, mặc dù có vài đứa đeo cung trên lưng, với ống tên đầy ắp mũi tên bóng nhoáng. Hầu hết bọn này đều thấp hơn thắt lưng người khổng lồ, nhưng có một tên, coi bộ còn bự xác hơn cả bọn, cao gần bằng Charlie.

Lẽ nào tên này giống bức tượng thần lùn bằng đá đã từng đặt ngoài cửa ngôi nhà u ám của bà cô Venetia?

"Sao ngươi khóa cửa ngăn bọn ta?" Tên to lớn hạch hỏi.

"Không phải ngăn bọn ngươi, Ngón Cái Dị," người khổng lồ đáp, "mà là ngăn lũ vẩy cóc."

"Vẩy cóc!" Ngón Cái Dị nhổ nước bọt phì phì.

"Lũ vẩy cóc phá hoại phát sợ," ngài Otus cằn nhằn. "Nhiều ngày chúng ăn hết bánh mì của ta trong khi ta ngủ".

"Láo." Ngón Cái Dị nói. "Bọn vẩy cóc không thể mở khóa cửa giỏi hơn một tên nhóc. Ngươi đã bắt nó rồi, tao biết."

"Ai?" Người khổng lồ hỏi lại với giọng điềm đạm.

"Thằng nhóc," một trong những sinh vật nhỏ hơn nạt nộ. "Nó ở đây. Thợ Canh đã thấy nó đi khỏi. Phải bắt nó, theo chỉ thị của bá tước."

"Thầy bùa," tên ở bên cạnh hắn hùa theo.

"Ếm bùa," bọn khác đồng thanh.

Có một tiếng cót két thật lớn vang lên khi ngài Otus đổ rầm người nằm xuống chiếc giường. Giờ thì ngài đã ra khỏi tầm nhìn của Charlie, mặc dù nó vẫn thấy một bàn chân dài quấn da thuộc của ngài.

"Những chú lính đáng kính, ta không thấy một thằng nhóc nào cả," người khổng lồ nói. "Không tin thì lục soát đi nếu các chú phải thế."

"Đương nhiên bọn ta sẽ khám," Ngón Cái Dị lầu bầu. "Dậy, tên khổng lồ."

Người khổng lồ vẫn không nhất mình khỏi giường khi Ngón Cái Dị và lính lác của hắn lật úp cái giường. Chúng chém ga trải giường, moi nệm rơm, chọc ống khói, lôi củi đang cháy dở ra khỏi lò sưởi và nạy ván sàn. Cuộc truy quét điên cuồng kéo dài chưa đến mười phút thì, từ chỗ núp của mình, Charlie thấy một đống tro và rơm chết un lên, cùng với mảnh sành vỡ và những mẩu bánh mì.

"Đuôi trụi!" Một tên lính đột ngột ré om xòm.

Charlie không thể thấy hắn vừa lục trúng cái gì. Chắc hẳn thứ đó ở đầu kia căn phòng.

"Tham lam, tham lam," Ngón Cái Dị bất bình. "Những sáu con đuôi trụi cho bữa sáng à, Otus?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!