Cụ Bittermouse
Tiếng sủa lay Charlie tỉnh giấc. Ban đầu nó chịu không biết tiếng đó phát ra từ đâu. Nó nhìn qua giường của Billy. Hình như trống trơn. Charlie nhổm dậy nhìn sát hơn. Đúng, rõ ràng Billy không có ở trên giường. Ráp các sự việc lại với nhau, cộng với tiếng chó sủa khiến Charlie dấy lên niềm hy vọng. Billy đã tìm cách cứu được Hạt Đậu rồi chăng?
Charlie lật đật xỏ chân vô đôi dép lê và chạy xuống tầng hầm. Cửa không mở. Lạ thật. Billy đã tự khóa nó trong đấy?
"Billy?" nó gọi. "Em có ở dưới đó không?"
Tiếng sủa căng dần. Tiếng móng vuốt lạch xạch trên những bậc thang gỗ cào cào cánh cửa tầng hầm.
"Hạt Đậu!" Charlie la lên. "Phải mày không hả? Mày ra được rồi." Nó được trả lời bằng một tràng sủa vui sướng.
"Cái quỷ gì thế?" Có tiếng hỏi từ cầu thang.
Charlie ngước lên thấy nội Bone trong tấm áo ngủ màu tím và cái chụp tóc màu hồng.
"Hạt Đậu đã ra khỏi bức tranh." Charlie không thể che giấu nỗi phấn khởi của mình. "Cháu không biết xảy ra thế nào, trừ phi Billy làm, nhưng của tầng hầm vẫn khóa cho nên…"
"Thế thì mở nó ra." Nội Bone siết chặt sợi dây thắt lưng áo ngủ lại và bước xuống lầu. "Rồi đem con chó ra khỏi nhà tao ngay," mụ đe nẹt. "Bây giờ là sáng Chủ nhật, nó sẽ dựng cả phố dậy mất."
Charlie chạy vô nhà bếp. Một cái ghế đã được kéo sát tới bên tủ đựng ly chén. Quái lạ. Charlie chắc chắn mình đã đẩy ghế trở lại bàn sau khi cất chìa khóa vào hũ rồi cơ mà. Chắc chắn Billy đã lấy nó ra, mở cửa tầng hầm rồi tự nhốt mình trong đó. Nếu thế thì chìa khóa phải ở tầng hầm chứ không phải ở trong hũ. Charlie leo lên ghế và lấy cái hũ xuống.
Chìa khóa vẫn còn trong đó.
Nghi nghi hoặc hoặc. Charlie lấy chìa khóa ra quầy quay trở lại tầng hầm. Ngay khi nó mở cửa, Hạt Đậu bắn vọt ra, tống ngã ngửa và phủ lên mặt nó một trận mưa những cái hôn ướt nhèm.
"Rồi! Rồi!" Charlie ôm ngang cổ con chó bự và ráng đứng lên. "Yến!" nó ra lệnh. "Ngồi xuống!"
Hạt Đậu là chú chó biết vâng lời. Bất chấp đang phấn khích quá chừng chú ta vẫn làm như được ra lệnh.
Charlie gọi xuống tầng hầm. "Billy! Billy! Em có dưới đó không?"
Không có tiếng đáp lại.
Charlie đi xuống để nhìn cho kỹ hơn. Bức tranh vẫn không suy chuyển, nhưng bây giờ, không còn tiếng gió rít thoát ra từ đó. Xứ Badlock dường như là hoang vắng và ảm đạm, một nơi trong tưởng tượng, không phải là nơi nào đó chỉ cách có một bước chân.
"Billy!" Charlie sục sạo mọi ngõ ngách của tầng hầm – bên dưới những tấm đệm cũ, đằng sau những cái tù mối mọt, những cánh cửa và va li mục, những bao đựng rác. Không thấy dấu hiệu Billy. Nhưng, nếu như vậy thì, Billy đã đi đâu?
Điều trước hết là Benjamin phải nhận lại con chó của nó.
Trong khi Hạt Đậu kiên nhẫn chờ thì Charlie vọt lẹ lên cầu thang, xỏ vội bộ đồ rồi dắt con chó bự qua đường tới nhà số 12.
Suốt cuộc đời mình, Charlie chưa bao giờ thấy ai mừng quýnh mừng quáng như Benjamin khi nó vừa trông thấy Hạt Đậu. Tiếng cặp đôi nó hú hét đủ để đánh thức cả người chết, chứ đừng nói là mọi ngôi nhà trên đường Filbert. Tiếng rú rít và tiếng chó sủa sung sướng khiến cô và chú Brown lăn vội ra khỏi giường và ào xuống cầu thang.
Một bữa sáng xúc xích, đậu và bông cải xanh chóng vánh được dọn lên, và Hạt Đậu được thảy cho một cục xương to bằng cả cái chân chú.
Charlie đói meo nhưng trước khi ăn hết nửa bữa sáng thì nó bất giác đứng lên. "Vấn đề là," nó giải thích "Billy Raven biến mất, và cháu phải tìm nó."
"Biến mất?" Cô và chú Brown đồng loạt đặt dao nĩa xuống. Tìm người mất tích đúng là chuyên ngành của họ. Không trường hợp người mất tích nào mà không giải quyết được.
"Nếu cháu không tìm thấy Billy thì cứ quay lại chỗ cô chú nhé," cô Brown nói.
"Dạ. Cảm ơn cô Brown." Charlie chạy trở về nhà số 9.
Ngoại Maisie đã dậy, và một bữa sáng khác đang đợi Charlie: xúc xích, đậu và nấm rơm.
"Xin lỗi, ngoại Maisie. Con không nghĩ mình có thể ăn nổi." Charlie giải thích sự thể đã xảy ra.
"Ta nghĩ ta nghe thấy tiếng sủa," ngoại Masie kêu lên. "Ố, Charlie, thật là tin mừng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!