Chương 7: Nhà thám hiểm

"Cha, con đưa Charlie Bone về này," Naren nói, hơi có vẻ lo âu.

"Ừ, thấy rồi. Naren, cha đã cấm con vào thành phố rồi cơ mà." Giọng người đàn ông khản đi vì nén giận, và trong khi nói chuyện với con gái, ông vẫn không hề rời mắt khỏi Charlie. "Cha nghĩ là con đã băng qua cây cầu sắt, đúng không?"

"Con xin lỗi," Naren nhìn tịt xuống hai bàn chân. "Con không nhịn được."

"Con nhịn được chứ sao lại không," người cha cao giọng. "Con không bao giờ học được điều đó sao? Con không bao giờ làm được cái gì an toàn và có xét đoán sao?"

"Nhưng bây giờ cha vui rồi, há?" Naren mỉm cười hy vọng. "Cha vui vì con đã đưa Charlie tới."

Người đàn ông gừ lên một tiếng giận điên rồi vung rìu chém mạnh xuống một thân cây cụt đã lõm lam nham vài vết rìu. Bỏ mặc cái rìu ở đó, ông quay lưng lại bọn trẻ và hùng hổ đi vào nhà.

Thật bất ngờ, cánh cửa không hề đóng sầm. Tuy nhiên, Charlie không cảm thấy mình được chào đón.

"Cha em sẽ dịu lại thôi," Naren nói chắc nịch. "Cơn giận của ông ấy cũng như lửa tắt ấy mà. Đi vào trong cho ấm nào." Cô bé bước tới cánh cửa để mở, ra hiệu cho Charlie đi theo.

Nhưng Charlie vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bất chấp cái lạnh, nó ngần ngại không muốn rời lũ thú. Nó bắt đầu nhận ra vài con trong đám chúng. Con vịt của Emma đang mổ bắp trong máng. Homer chễm chệ trên cọc hàng rào, và có hai con thỏ trắng lót tót nhá cỏ ở góc xa; trông chúng giống như mấy con thỏ của Olivia.

"Anh nghĩ thôi đi, để anh ra dắt Hạt Đậu về nhà luôn đây," Charlie bảo cô bé. "Bạn bè anh sẽ tới nhận thú của họ tại anh đã biết chỗ rồi."

"Không được," Naren nói đanh sắc. "Không được cho ai biết về nơi này. Nếu không thì cơn giận của cha em sẽ rất khủng khiếp. Vào đi," cô ngoắc tay. "Anh phải nói chuyện với ông đi."

Người đàn ông tóc trắng vừa rồi có vẻ rất cục cằn, Charlie ngại ngùng không muốn nói chuyện với ông, nhưng Naren vẫy sốt sắng quá nên nó đành nhích tới gần hơn, gần hơn.

Hạt Đậu đi theo tới cửa, nhưng không theo Charlie vào nhà. Naren tháo bốt ra để ngoài một hành lang nhỏ lát đá phiến, và Charlie làm tương tự. Sau đó cô bé mở một cánh cửa thứ hai, và khi Charlie bước qua, nó thấy mình ở trong một gian bếp ấm áp, sáng sủa.

Một ấm nước đun trên giàn vỉ lò, bên dưới là những khúc gỗ cháy phừng phực. Một ngọn đèn dầu đặt trên cái bàn tròn hắt ánh sáng êm dịu, làm cho căn phòng sinh động.

Cha của Naren ngồi trong một chiếc ghế cạnh lò sưởi, trong lúc một người phụ nữ tóc xám cúi xuống bên ông, nói gì đó vẻ khẩn thiết. Bà ngước nhìn lên khi nghe tiếng bọn trẻ đi vào, và nhoẻn với Charlie một nụ cười, xóa tan mọi nỗi bất an của nó. Giống như Naren, người phụ nữ này là người Trung Hoa.

Đáng ra Charlie đã nói chuyện với người phụ nữ đó rồi, nhưng bỗng xảy ra một việc mà nó không hề được chuẩn bị trước. Nó bắt đầu để ý thấy treo kín hết bề mặt khiêm tốn của bốn bức tường là những bức hình chụp. Trông như thể có một trăm cửa sổ đang mở ra cho nó thấy những góc độ khác nhau của một rặng núi. Những dải núi tắm đẫm ánh mặt trời, những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa hay lấp lánh dưới ánh trăng, lại thêm những cánh đồng tuyết điểm những mảng tía vằn vện và bắn lóa lên không từng hàng cờ đuôi nheo bảy sắc cầu vồng phấp phới. Bao nhiêu là đỉnh núi hùng vĩ, biết bao là những rặng núi huy hoàng.

Từ một trong những bức hình ấy, một người leo núi vẫy tay về phía máy chụp hình. Đôi kính đen của ông bị đẩy ngược lên trên chiếc mũ len màu xanh da trời và ông đang cười hết cỡ. Charlie thoảng như nghe thấy tiếng cười của ông. Có những chuyển động trong căn phòng xung quanh nó, rồi nhà bếp nghiêng ngả, chao đảo dữ dội và biến mất. Còn lại một mình, Charlie bị hút phụt về phía dãy núi xa xăm.

Không khí lạnh căm, lạnh buốt châm châm vào má Charlie và lộn lạo trong lá phổi nó. Nó đang bay trên đồng tuyết trắng đến chói cả mắt, trong khi tiếng cười của người đàn ông rõ dần lên.

Có ai đó giật lấy cánh tay Charlie. Đau điếng. Nó ước gì họ buông tay mình ra. Cố giật bung khỏi tay họ nhưng nó yếu quá, không giằng nổi. Vì vậy nó đành phó mặc cho thân mình bị giật, bị lôi, bị rung lắc và bị quát tháo, cho đến khi nó phải mở mắt ra. Và ô hay, nó đấy, đang đứng bên trong một cánh cửa nhà bếp, với một cặp mắt xanh da trời lo lắng nhìn xoáy sâu vào mắt nó, cùng một gương mặt không còn thô lỗ nữa.

Cha của Naren cầm cánh tay Charlie và ấn nó vào một chiếc ghế bên lò sưởi.

"Lúc nãy cháu tưởng mình ở trên một ngọn núi chứ," Charlie nhìn lên dãy hình trên tường. "Ông đã ở đó, thưa ông…"

"Bác biết," cha của Naren nói. "Cháu khéo chọn thời điểm để chu du quá đấy, Charlie Bone. Khiến chúng tôi một phen hú vía."

"Ồ. Vậy là bác biết việc đó?" Charlie ngạc nhiên hỏi. "Ý cháu là bác biết về chuyện chu du của cháu."

"Phải. Bác có nghe nói."

Người phụ nữ Trung Hoa bảo, "Vui lắm được đón cháu ở đây, Charlie à." Bà liếc nhìn người đàn ông với một cái nhíu mày, "Bác trai lo lắng cho Naren, nhưng lẽ ra ông ấy không nên giận dữ với cháu." Lắc đầu đầy vẻ lo âu, bà kéo một chiếc ghế ra và ngồi vào bàn, "Vậy là không đúng."

Naren quàng tay qua vai người phụ nữ, rối rít, "Xin lỗi mẹ. Lỗi tại con. Con xin lỗi mẹ."

"Ừm… chính xác thì… bác là ai ạ?" Charlie hỏi người đàn ông.

"Tên bác là Bartholomew. Bác là con trai của Ezekiel Bloor." Trông thấy vẻ cảnh giác trên mặt Charlie, người đàn ông vội thêm, "Đừng lo, bác là con cừu đen, à mà có lẽ là con cừu trắng(*) của gia đình thì đúng hơn. Bác không gặp cha mình, hay cả con trai mình, suốt nhiều năm rồi. Họ bị đẩy đi quá xa khỏi bác như là mặt trăng xa trái đất vậy."

"Nhưng tại sao…" Charlie nhìn quanh phòng. "Tại sao bác lại ở đây?"

"À," ông Bartholomew đi ra cửa sổ và nhìn chăm chú ra những vị khách thú của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!