Đồng hoang. Cái từ đó cứ lởn vởn trong tâm trí cả đám nhưng không, à chưa đứa nào dám nói tuột ra. Đến lúc này thành phố đã đông nghẹt người đi mua sắm ngày thứ Bảy và khi bốn đứa rời quán Cà Phê Thú Kiểng, chúng liền hướng ngay về con phố tĩnh lặng dẫn tới tiệm sách cô Ingledew.
Mỗi cuối tuần Emma đều phụ trông coi tiệm sách, cũng là nơi con bé sống với dì Julia của nó – một người dì rất thông minh và tốt bụng. Hầu như tất cả những sách hiếm và cổ trên kệ sách của mình dì đều đã đọc qua, còn kiến thức của dì về thành phố và về quá khứ của thành phố thì thuộc loại uyên thâm hiếm có. Rất có thể dì sẽ biết về cánh đồng hoang bên kia sông. Cũng rất có khả năng là Ông cậu Paton của Charlie đang ở tiệm sách.
Thế cho nên, thậm chí không bàn một lời, lũ trẻ cùng bị hút về phía hai người có thể nói cho chúng biết điều gì đã xảy ra với đám muông thú.
Kiệt sức sau cuộc hành trình dài của mình, Rembrandt đã rơi vào giấc ngủ mê mụ. Nó nằm tròn vo trong túi quần Billy, chẳng thể chít thêm được một tiếng nào nữa.
Khi cả bọn kéo gần đến tiệm sách, cái ồn ào của thành phố lùi xa dần và đột nhiên chúng nhận thấy có gì đó không ổn. Chẳng đứa nào có thể xác định được đó là cái gì, nhưng không hiểu sao cả bọn cứ cảm thấy hốt ha hốt hoảng.
"Ở đây ớn như có ma ám," Benjamin nhăn mũi. "Hồi nào có bao giờ như vậy đâu."
"Không có chim chóc," Emma bảo. "Bọn chúng đi hết cả rồi."
Cả đám đến được quảng trường rộng rải sỏi ở đằng trước nhà thờ lớn, nơi mà thường ngày vẫn thấy ít nhất một tá quạ gáy xám đi nghênh ngang trên lớp sỏi, hoặc quang quác rầm rĩ trên nóc nhà. Hôm nay thậm chí đến một con chim bồ câu cũng chẳng có.
"Không có mèo luôn," Charlie nhận xét. "Mọi khi lúc nào cũng có một con mèo bắt chuột quanh nhà thờ lớn mà."
"Cả chó cũng không," Benjamin xoay tròn trên gót chân, trố mắt nhìn quanh quảng trường. "Thứ Bảy người ta hay dắt chó đến đây. Vậy chứ, chúng đâu hết rồi?"
Billy nói toẹt ra cái từ đang ở trong đầu cả đám. "Trong đồng hoang."
Charlie bất chợt có cảm giác như kiến bò đằng sau gáy mình. Có ai đó đang nhìn bọn chúng. Nó quay phắt lại, vừa kịp thấy một bóng hình màu vàng biến vụt vào một ngõ hẻm. "Tụi mình đang bị theo dõi," nó lẳng lặng nói. "Mình vừa mới thấy một cái gì màu vàng lồng phồng, ở đằng kia kìa."
Không đứa nào dám nhìn theo tay Charlie chỉ. Cả đám vắt giò chạy tọt vào tiệm sách như thể có một con quái vật đang lần theo dấu. Charlie chạy theo bọn bạn, loạng choạng xuống những bậc tam cấp dẫn vào trong tiệm và va sầm vào Benjamin, thằng này hoảng vía thét lên một tiếng cảnh báo.
Giật mình bởi sự náo loạn đột ngột, Ông cậu Paton Yewbeam, đang đứng chông chênh trên đỉnh chiếc thang gấp, bỗng lắc lư thật nguy hiểm và suýt nữa thì làm tuột mất chồng sách ông ôm đầy ứ trong vòng tay, đang định chất lên cái kệ cao.
"Paton, coi chừng!" Cô Julia Ingledew chạy bắn qua phòng đến giữ cái thang lại.
"Lại vụ gì thế, bọn nhỏ?" Ông cậu Paton đặt đống sách lên kệ và leo xuống thang.
Tất cả bốn đứa trẻ thi nhau nói một lúc, khiến Ông cậu Paton phải bịt tai lại và hét lên, "Quỷ tha ma bắt, từng đứa một thôi."
"Chúng ta nghỉ giải lao đi," cô Ingledew đề nghị.
Tất cả liền dồn sang phòng khách nhỏ xíu đằng sau tiệm sách, và torng khi bọn con trai ngồi chen chúc cùng với sách trên ghế đẩu với ghế sofa, thì Emma thuật lại buổi sáng của mình, từ lúc phát hiện chuồng vịt của Nancy trống lốc đến lúc thấy vắng hẳn bóng chim, bóng thú trong thành phố.
"Ta cũng đã biết là có cái gì đó sai lệch," Ông cậu Paton trầm ngâm. "Nhưng ta không tài nào nhận ra được cái sai lệch ấy là gì. Đeo mắt kính đen vào là ta hay để vuột mất chi tiết lắm."
"Nhưng Ông cậu có biết gì về đồng hoang bên kia sông không?" Charlie hỏi ông cậu nó.
"Ta chưa bao giờ liều đi xa đến thế," Ông cậu Paton nói với vẻ hối tiếc. "Mà tại sao thú vật lại chọn đi tới đó, ta hoàn toàn không biết."
"Chúng sợ hãi," Charlie nói.
"Nhưng tụi con không biết tại sao mà chúng sợ," Emma tiếp.
"Biết chứ," Billy xen vào. "Chẳng phải Rembrandt đã nói với tụi mình là có cái gì đó thức dậy và mặt đất rùng mình đó sao?"
"Cháu sẽ không bao giờ gặp lại Hạt Đậu nữa rồi," Benjamin mếu máo. "Ôi, tại sao nó lại không thể chờ cháu vậy?"
Cô Ingledew nãy giờ vẫn lui cui dọn dẹp từng góc nhỏ trong căn phòng, bỗng dừng tay lại và nhìn xoáy vào Billy. "Rùng mình? Cháu bảo là rùng mình hả?" Cô hỏi Billy.
"Phải ạ, Rembrandt nói thế ạ," Billy trả lời cô.
"À, em có giả thuyết gì về mặt đất chăng, Julia?" Ông cậu Paton ngồi xuống trở lại, kèm theo nụ cười.
Họ đợi cô Ingledew giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!