Chương 2: Một giờ chết chóc

Tuyết giăng kín không trung – tuyết rơi dày và nhanh, đổ đống xuống thành phố đang ngủ say, như thể cố sức che chở cho thành phố được an lành. Một tấm chăn buông xuống để bao phủ lấy thế lực độc ác mà kẻ nào đó đang nhất quyết thả sổng ra.

Đó là tuần thứ hai của tháng Giêng, một thời điểm mà tuyết rơi chẳng phải là chuyện lạ lùng, thế nhưng thứ tuyết này không phải là tuyết bình thường. Trên ngọn đồi nhìn xuống thành phố có một chú bé đứng giang rộng hai cánh tay, như chuẩn bị bay. Khi gió quất lên thân thể chú, những đụn mây tuyết liền réo cuồn cuộn vào trong hai ống tay áo rộng, luồn bên dưới chiếc áo chùng xanh lá cây của chú. Tancred Torsson có thể triệu hồi mưa, gió, sấm, chớp nhưng đây là lần đầu tiên chú thử tạo ra tuyết.

Và tại sao chú lại phải đứng đây, ngay giữa đêm khuya thanh vắng, để triệu hồi tuyết? Bởi vì có ba con mèo đã leo lên tận bậu cửa sổ nhà chú kêu ngao ngao đánh thức chú dậy. Choàng vội chiếc áo chùng ra ngoài bộ đồ ngủ, Tancred bươn bả lao ra ngoài màn đêm.

Những con mèo đón chú ở cửa trước, và trong khi ba mẹ chú vẫn ngủ (cha chú ngáy như sấm rền vang khắp ngôi nhà), chú đi theo ba sinh vật phát sáng rực rỡ băng qua một con hẻm tối hù với một sườn đồi lộng gió, ở đấy chú có thể trông rõ ánh đèn thành phố nhấp nháy bên dưới. Tới nơi rồi, lũ mèo nhìn trừng trừng, trừng trừng vào Tancred đến chừng làm cho chú hiểu được ước muốn của chúng mới thôi.

Tancred không có tài hiểu thú vật, nhưng là một hậu duệ của Vua Đỏ, đôi khi chú vẫn nắm bắt được ý nghĩa của những tiếng ngao ngao khẩn cấp kia. "Tuyết hả?" Chú hỏi. "Đó là thứ bọn mi muốn hả?"

Một tràng grừ lớn từ phía đám mèo, tiếng kêu của chúng hòa trộn vào nhau đầy nhạc điệu.

"Chưa từng làm bao giờ." Tancred gãi gãi mớ tóc vàng cứng đơ của mình. "Nhưng mà… chà… tôi sẽ thử."

Bầy mèo rù rừ tỏ ý mãn nguyện.

Trong khi Tancred bắt đầu thực hiện công việc được giao, những con mèo bắt đầu phóng như bay xuống sườn đồi, vào thành phố. Con mèo đầu tiên lông màu đồng như hoàng hôn, con thứ hai màu cam lửa, con thứ ba tựa một vì sao màu vàng. Chúng lao nhẹ ru qua các ngõ hẻm, luồn vô những khu vườn, phóng qua các bờ tường đá và hàng rào, hầu như không để lại dấu chân nào trên những mảng tuyết rơi đầu tiên.

Những toà nhà nghễu nghện trong thành phố bắt đầu mất hút vào trong tấm vải liệm của sự thinh lặng màu trắng.

Đây là một giờ không giống bất kỳ giờ nào. Một thời điểm mà sự sống im lìm tựa cái chết. Một giờ chết chóc.

Lũ mèo băng xuống đường Filbert. Chúng lao gần tới đích đến của mình thì một chiếc xe hơi xuất hiện trên đường, chậm rãi di chuyển về phía chúng. Chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà số 12 và ba bóng người nhập nhoạng bước ra. Một người đàn ông, một phụ nữ và một cậu bé. Lầm bầm xuýt xoa về tuyết rơi đột ngột, họ lôi túi xách, hòm xiểng từ trong xe ra để lên vỉa hè.

"Chúng ta vừa kịp lúc. Chỉ 10 phút nữa thôi là coi chừng đường ngập tuyết xe đi không được," người phụ nữ vừa nói vừa leo lên những bậc cấp tới cửa trước nhà mình.

"Đón tiếp mới hay làm sao," người đàn ông cằn nhằn. "Hay là chúng ta trở lại Hồng Kông đi." Ông cười gằn một tiếng rồi đóng sầm cửa xe hơi lại.

Thằng bé khệ nệ khiêng hai cái thùng lên bậc cấp, bỗng nhiên nó quay phắt lại, như cảm thấy có cái gì đó đang nhìn mình. Nó ngó qua bên kia đường và trông thấy ba con mèo. "Thì ra là những con mèo lửa," nó thốt lên, "bên ngoài nhà Charlie. Chẳng hiểu chúng muốn gì?"

"Đừng đứng ì ngoài đó, Benjamin," mẹ nó gọi. "Vào nhà mau."

Benjamin mặc kệ. "y, chào, những con mèo lửa!" Cu cậu gọi khẽ. "Là tớ đây này, Benjamin. Tớ đã trở về."

Từ họng lũ mèo phát ra những tiếng khàn khàn. Tiếng gừ gừ chào đón dường như có pha chút phàn nàn, rằng "Sao mà mãi mới về."

"Hẹn gặp lại nhe," Benjamin nói khi mẹ nó kéo giật nó cùng đống hòm xiểng qua cửa.

Lũ mèo dòm cánh cửa đóng lại. Khi đèn bật sáng bên trong nhà số 12, chúng hướng sự chú ý tới ngôi nhà sau lưng chúng. Một cây dẻ trụi lá đứng ngay trước nhà, và chúng lẹ làng leo lên cái cành rộng treo đu đưa bên ngoài một ô cửa sổ tối om. Ngồi nối đuôi nhau thành hàng, lũ mèo bắt đầu hát.

Ở phía bên kia cửa sổ, Charlie Bone chập chờn trong giấc ngủ. Hình như có ai gọi mình? Hay là mơ? Nó mở mắt ra. Một âm thanh nó nhận ra đang bay qua kẽ cửa sổ. "Những con mèo lửa?" Nó lẩm bẩm. Giờ thì đã tỉnh hẳn. Vọt lẹ ra khỏi giường, nó cuốn một cánh màn gió lại và mở cửa sổ ra.

Cảnh tượng ba sinh vật phát sáng, phủ kín trong tuyết, khiến Charlie nín thở. Sau khi đã tự thuyết phục rằng đây không phải là mơ, nó hỏi, "Dương Cưu, Sư Tử và Nhân Mã, phải các bạn không đó?"

Ba con chẳng buồn trả lời. Bằng ba tiếng thịch, thịch, thịch thật nhẹ, chúng đáp xuống tấm thảm, kéo một đám mây tuyết bay theo vào.

Charlie đóng cửa sổ lại. "Các bạn xuống lầu thì hơn," nó thì thào. "Đêm nay mà chén sữa ấm thì tuyệt. Hay một lát gà tây nhỉ?" Charlie liếc nhìn chiếc giường nằm bên kia căn phòng, nơi một thằng bé đang ngủ, tóc cũng trắng hệt chiếc gối nó đang nằm.

Lũ mèo bước theo Charlie rón rén xuống cầu thang. Vào nhà bếp, nó hâm nóng một xoong sữa rồi rót ra ba cái đĩa con. Tiếng rù rừ sung sướng rền khắp căn phòng khi lũ mèo liếm sữa. Ngay khi sữa chén vừa xong, Charlie thả tiếp vài lát gà tây vào mấy cái đĩa.

Những bông tuyết xoay xoay bay qua cửa sổ không kéo rèm, lấp la lấp lánh trong ánh sáng của ngọn đèn nhà bếp.

"Tuyết gì mà lạ quá," Charlie nhận xét. "Tôi có phải lắp ráp các việc lại để đoán xem tại sao các bạn tới đây không?" Nó nhìn ba con mèo đang tự liếm mình cật lực. "Tuần rồi tôi mười hai tuổi, thế lúc đó các bạn ở đâu? Các bạn không thích tiệc tùng hả? Tôi đoán thế."

Sư Tử, con mèo màu cam, ngừng liếm láp để đáp lại cái nhìn chăm chú của Charlie. Đâu phải mèo nào cũng có thể nhìn thẳng vào mắt người ta như thế đâu. Cái nhìn của Sư Tử cháy lên sự tinh tường, nét hoang dã, và cả những ký ức về một cuộc sống mà hầu hết những sinh vật trước

-sau

-đều

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!