Charlie muốn đi tìm Naren ngay lập tức, nhưng Ông cậu Paton cương quyết bảo họ phải thảo luận một cách bình tĩnh và thấu đáo đã.
Tên thầy bùa đinh ninh mình đã thắng lợi; cô Chrystal đã lộ chân tướng mình là một mụ phù thuỷ, vì vậy trước mắt cô ta sẽ ẩn mình đã rồi mới quyết định bước tiếp theo.
"Ta tin là con sẽ được an toàn một thời gian," Ông cậu Paton nói. "Đối phương cho rằng con đã bị đánh bại. Chúng sẽ không nghi ngờ nếu con không hành động hấp tấp. Tất nhiên là phải đi tìm Naren, nhưng hãy từ từ. Con phải tỏ ra phẫn chí, thất vọng hết sức."
"Dễ thôi," Charlie nói.
"Và khi tìm thấy cô bé đó," Ông cậu tiếp tục, "hãy bảo cô bé đến quán Cà Phê Thú Kiểng vào lúc bốn giờ chiều mai."
"Sao không là hôm nay?" Charlie nôn nóng. "Chúng ta phải là gì đó ngay, càng nhanh càng tốt chứ?"
"Chưa có gi sẵn sàng cả," Ông cậu Paton phẩy tay một cách thô bạo. Ông nhắc nhở Charlie rằng trước tiên là phải tìm ra nhà vua đã. Khu đổ nát là địa điểm tìm kiếm, nhưng nơi đó rộng bạt ngàn, và cây cối um tùm.
"Áo thụng của ngài là lá mùa thu," Ông cậu Paton nói, "vì vậy chúng sẽ có màu đỏ và vàng. Thấy được nó sẽ không khó khi mọi cây khác đêu trụi lá. Nhưng chúng ta cần tầm nhìn của một con chim."
"Emma!" Charlie kêu lên. "Bạn ấy sẽ tìm ra cái cây."
"Dĩ nhiên, Emma xinh xắn, con chim."
"Có nhiều cây to trong khu đổ nát," Ông cậu nó nói, "và rất ít cây rừng thực sự còn sót lại." Ông bắt đầu bước quành qua cái giường hỗn độn của mình, rãnh nhăn trên trán hằn xuông tập trung.
Ông cậu Paton thích điều binh khiển tướng, và Charlie nghĩ thật buồn là tài phép làm nổ bóng đèn đã ngăn cản ông nắm giữ những vai trò lớn lao hơn trong những công việc ngoài đời.
"Ta nghĩ ra rồi!" Ông cậu Paton quay ngoắt lại với vẻ rạng ngời chiến thắng. "Tất cả là ở trong đó." Ông vỗ trán. "Với kế hoạch này, ta e rằng ông Onimous sẽ phải tiết lộ cánh cửa bí mật của ông ấy với những đứa trẻ khác, bởi vì đó là con đường các con sẽ cần phải đi qua để tới khu đổ nát – vào lối đi bên dưới bức tường cổ."
"Ông Onimous sẽ không bao giờ để ai vào đó đâu," Charlie nói. "Ông ấy rất sợ để cho những người không thích hợp biết về nó. Lỡ may có bọn anh em nhà Loom ở trong quán cà phê thì sao?"
"Sẽ cần phải thuyết phục ông bạn nhanh nhẹn của chúng ta," Ông cậu Paton dứt khoát. "Ông ấy cũng sẽ phải nới lỏng quy tắc về thú cưng, chỉ trong một ngày thôi. Xin lỗi, nhưng ta không thể chịu nổi chuột cảnh cứ rúc rích trong túi quần của ta được."
"Ông cũng tới à, Ông cậu Paton?"
"Chắc chắn. Và ta hy vọng tất cả những phụ huynh khác cũng có mặt ở đó. Để bảo vệ, Charlie à. Càng đông càng tốt."
"Bọn thú ác cảm với ông Torsson," Charlie nói, mải chìm đắm trong những ý nghĩ. "Chúng thấy ông ấy cứ như giông bão ấy."
"Thế thì không cần thú cho ông Torsson. Ta thắc mắc liệu thẩm phán Sage có chịu hưởng ứng hay không. Chắc chắn ông ấy lúc nay là rất giá trị."
"Lysander bảo hôm nay ông thẩm phán ở nhà."
"Ta sẽ gọi điện cho ông ấy. Và nhà Silk nữa, ta chắc chắn họ sẽ tới. Nhà họ có rất nhiều thú," Ông cậu Paton xoa xoa hai tay vào nhau.
"Chúng ta có thể mời cả gia đình Gunn," Ông cậu Paton làm vài động tác nhảy.
"Còn cô Vertigo? Chú Vertigo đang ở Nam Phi để đạo diễn một bộ phim rất quan trọng."
"Hừm. Cô ấy coi hào nhoáng điệu đàng quá," Ông cậu Paton nói với vẻ lưỡng lự. "Dễ gây chú ý lắm."
"Nhưng cô ấy là diễn viên," Charlie cãi "Con biết cô ấy có thể đóng giả người ngèo xác xơ nếu Ông cậu muốn cô ấy phải như vậy." Nó hít một hơi, và rồi ngập ngừng thêm, "và cả ông Bartholomew Bloor nữa."
"Tuỳ con, Charlie à," Ông cậu Paton cộc lốc. "Ta không cách chi liên lạc được với ông ấy. Con nên đi ngay đi. Và hãy nhớ có mặt ở đây trước năm giờ nhé, không thì ta sẽ tới đón con, dù có nổ bóng đèn hay không. Đèn đường bị huỷ cũng mặc."
Khi Charlie rời nhà, nó cảm thấy lạc quan vô cùng, tí nữa thì quên phải tỏ vẻ đau khổ. Và đến lúc thằng Benjamin cùng con Hạt Đậu chạy bay tới nó, bao nhiêu nỗ lực của Charlie cũng dẹp luôn. Charlie vui mừng gặp chúng đến mức hú lên sung sướng và nắm chặt lấy cánh tay Benjamin.
"Bồ đi đâu đó?" Benjamin hỏi. "Mình đi với được không? Làm ơn đừng nói không đấy. Mẹ và ba mình không còn làm việc cho Học viện Bloor nữa, bồ biết mà."
"Mình đoán vậy," Charlie nói. "Mình đang đi tìm một người đặc biệt đây."
Khi chúng băng qua thành phố, Charlie miệng nói như không ngừng nghỉ. Và mặc dù nhìn thấy Benjamin mắt tròn dẹt kinh ngạc, thỉnh thoảng nhảy lên một bước vì sợ, người đi đường không ai tưởng tượng nổi những biến cố lạ thường mà Charlie đang mô tả với cu cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!