Charlie ôm chồng nhật kí theo Ông Cậu lên lầu. Cây nến Ông cậu Paton giơ lên cao lập lòe và tỏa khói trong khu vực cầu thang gió lùa, và Charlie phải đặt bàn chân cẩn thận để tránh bước hụt bậc thang.
Về tới phòng mình rồi, Charlie đặt chồng sách lên cái bàn cạnh giường và lôi một bức tranh nhỏ từ dưới giường ra.
"Ta nghĩ con sẽ cần ánh sáng cho tử tế, Charlie," Ông cậu Paton thập thò nơi cửa.
Trong ánh sáng nhập nhoạng từ ngọn nến, Charlie gần như không thấy bức tranh. "Con bật đèn bên giường thì có lẽ tốt hơn," nó đồng ý.
"Vậy ta đi đây," Ông cậu Paton bảo. "Nhưng mà Charlie, làm sao con trở lại được? Con có cần ta giúp gì không?"
Charlie lắc đầu. "Con sẽ mang nó đi cùng." Nó hất đầu về phía con bướm trắng đậu trên giường. "Nó sẽ giúp con trở lại. Trước đây nó đã từng làm thế rồi, Ông cậu biết đấy."
"Ra vậy. Hừm… chúc con may mắn," Ông cậu Paton ngọ nguậy chân vẻ bất an rồi rút lui.
Charlie bật đèn lên và đóng cửa lại. Nó đặt bức tranh lên gối và lên giường ngồi cạnh. Trong cánh tay nó ôm mười quyển sách bọc da của ông Bartholomew.
Bức tranh nhỏ xíu này xưa đến hàng nhiều thế kỷ. Những đường nét mờ nhỏ xỉn, nứt nẻ, cùng niên đại của nó khoác thêm vẻ đe dọa cho một khung cảnh vốn đã hiểm ác. Hàng chú thích ghi "thầy pháp" ngoằn ngoèo màu đen ở cuối bức tranh. Và đứng đó, ông thầy pháp áo thụng đen trong căn buồng tựa xà lim của mình, với những hiệu ứng ma thuật rải khắp mặt bàn đằng sau lưng. Mái tóc đen và bộ râu quay nón đen của thầy pháp xen kẽ những sợi bạc và đôi mắt vàng sáng quắc.
Đó là con mắt mà Charlie tập trung nhìn vào.
Trước đây Charlie đã thăm Skarpo vài lần rồi. Có dạo nó rất sợ lão già ấy, nhưng giờ thì không sợ nữa. Nó đã quen với cặp mắt hung dữ và giọng nói như tụng kinh trầm đặc của ông ta.
"Charlie Bone?"
Dẫu Charlie đã chủ ý đón chờ điều này, nhưng cái giọng đó vẫn khiến nó dựng tóc gáy và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Con bướm trắng đậu trên vai nó sẵn sàng cho cuộc hành trình phía trước.
Khi những đồ vật quen thuộc trong phòng cùa Charlie bắt đầu mờ đi, nó liền thấy một luồng sáng từ căn buồng ẩm thấp của ông thầy pháp, trộn lẫn với mùi hương thỏa mộc rang khét và sáp nến. Đầu nó bơi bơi và bàn chân nó bỗng nhẹ bẫng như không khí. Ôm thật chặt chồng sách, nó nhìn găm vào đôi mắt vàng rực cháy của Skarpo. Giờ thì nó có thể nghe thấy tiếng những lớp áo thụng của Skarpo kêu sột soạt, tiếng sắt va chạm và tiếng lửa lách tách.
Charlie cảm giác mình ngã lộn tùng phèo qua nhiều thế kỷ, thân hình bị vùi dập như tờ giấy trước gió.
Khi bàn chân đã chạm xuống nền đá lạnh ngắt, nó mở bừng mắt ra. Ông thầy pháp đứng ngay trước mặt.
"Gì thế này? Ta thấy Charlie Bone trọn vẹn luôn," Skarpo xoa xoa cái cằm râu rậm rạp. "Lúc trước thấy mỗi cái đầu mi thôi. Công lực của mi bây giờ mạnh lên rồi đấy."
"Vậy ạ?" Charlie nhìn xuống cánh tay quặp chặt những quyển nhật ký của mình. "Ồ."
"Mi mang quà cho ta hả?" Ông thầy pháp tia những quyển sách bọc da.
"Không hẳn vậy," Charlie đáp. "Cháu đến để hỏi xin ngài một ân huệ."
"À hả!" Ông thầy pháp xoa hai bàn tay xương xẩu lại với nhau. "Ta thích ân huệ lắm. Ý ta là ta có thể cũng xin mi một ân huệ."
"Cháu nghĩ là được," Charlie hồi hộp nói.
"Chúng ta hãy ngồi xuỗng đã." Vén tấm vải đỏ treo phía trên bàn lên, Skarpo rút ra hai chiếc ghế đẩu thô thiển bằng gỗ. Một cái ông ta đẩy về phía Charlie, cái kia ông ta đẩy ra sau lưng mình, loay hoay tém mớ áo thụng nặng nề qua một bên và ngồi xuống. "Mi định nói với ta những quyển sách đó à?"
Charlie đặt mười quyển sách vào cánh tay duỗi ra của ông thầy pháp, "Chúng là những quyển sổ nhật ký, thưa ngài. Những quyển sổ nhật ký này rất đặc biệt. Chúng do một người bà con xa của cháu viết, tên là Bartholomew Bloor. Ông ấy đã đi khắp thế gian, và bất cứ nơi đâu nghe được chuyện về Vua Đỏ, ông ấy đều ghi lại. Những quyển nhật ký này vô cùng quý giá vì trong đó có rất nhiều bí mật – những điều về Vua Đỏ mà chúng ta chưa biết bao giờ."
"Nếu chúng quý giá thì tại sao mi lại mang chúng đến cho ta?" Skarpo khẽ cười cái khục. "Mi có tin cậy ta không, Charlie Bone?"
"Cháu buộc phải tin," Charlie đáp. "Có một người… một vật… mà người ta gọi là cái bóng. Hắn ở trong bức chân dung của Vua Đỏ và hắn…"
"Cái bóng?" Skarpo đứng phắt lên, đống áo thụng đen quất một làn gió băng giá qua đôi bàn chân mang dép lê của Charlie. "Khỏi nói thêm nữa. Ta biết cái bóng này. Giới thầy pháp cố tránh nói về hắn, bởi vì hắn làm ô danh giới pháp thuật bọn ta, mang tiếng lắm. Chỉ thì thầm lướt qua tên hắn thôi là anh em thầy pháp bọn ta đã xua tay phản đối rồi."
"Ừm, cháu sẽ phải nói thêm chút xíu về hắn," Charlie nói. "bởi vì hắn là lý do khiến cháu mang những quyển sổ nhật ký này đến cho ngài."
"Ờ, thì vậy." Skarpo quay lại và đặt những quyển sổ nhật ký thành hai chồng ngay ngắn lên bàn. "Nói coi." Với tiếng áo thụng kêu phụt một cái, ông ta ngồi xuống.
Căn phòng gống như cái hang của ông thầy pháp là một nơi thích hợp vô cùng cho câu chuyện của Charlie. Nó kể cho Skarpo nghe những gì đã xảy ra kể từ đêm mưa tuyết, khi chim thú rời khỏi thành phố. Nó kể về ngoại Maisie bị đông cứng và chiếc nhẫn của mẹ nó, về cô Chrystal và Gương Thần của Amoret. Và, trong khi nó kể, năm ngọn nến trong những giá cắm nến cao bằng sắt thấp dần thấp dần, và chẳng bao lâu sau, ánh sáng duy nhất trong phòng dường như chỉ còn toả ra từ cặp mắt vàng của ông thầy pháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!