Chương 15: Cái bóng tấn công

"Bắt đầu rồi đấy" Ông cậu Paton nói.

"Bắt đầu cái gì ạ" Charlie hỏi.

Hai ông cháu đang ngồi bên bàn bếp. Một ngọn nến cháy ở giữa bàn và bên cạnh là tấm hình một người đàn ông đã bị ma thuật di dời để không ai có thể nhìn thấy mặt.

"Bá tước Harken Badlock đang giữ cái gương" Ông cậu Paton ảo não nhìn vào đốm lửa trên cây nến. "Ai mà biết trong đầu hắn đang rắp tâm suy nghĩ cí ủy quái gì để hại chúng ta cơ chứ".

Với Charlie, xem ra cái tay bá tước này đã làm điều tệ hại nhất rồi. "Ông cậu Paton, ông có nghĩ là nếu bị quên lãng thì ta … ta đã chết một ít rồi không?"

"Charlie!" Ông cậu có vẻ sốc, gần như là giận dữ. "Ba của con không bị quên lãng và sẽ không bao giờ bị quên lãng. Anh ấy là bạn thân của biết bao nhiêu người."

"Nhưng mẹ…" Charlie nói."Nếu mẹ quên…"

"Mẹ con không quên, Charlie. Không quên đâu." Ông cậu Paton bắt dầu đi xà quần quanh bếp. "Cô ấy bị bỏ bùa, t a cam đoan với con điều đó, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Thể nào rồi chúng ta cũng tìm ra cách giải những thứ bùa ếm, tuy vào lúc này, thú thật ta không có ý kiến gì cả".

"Con phải lấy lại Gương Thần của Amoret," Charlie tuyên bố dứt khoát.

Ông cậu ngừng bước tới bước lui và nhìn nó "Một việc bất khả thi, Charlie, nhưng mà, đúng đấy, đó có thể là một sự khởi đầu."

"Thôi để con đi và suy nghĩ về nó đây. Chúc ông cậu ngủ ngon," Charlie chụp lấy tấm hình.

"Ngủ ngon nhé, Charlie. Và đừng để suy nghĩ làm con thức trắng đêm nghe chưa. Ngày mai còn đi học nữa. Ông cậu Paton thổi phụt ngọn nến và theo Charlie lên lầu.

Vừa vào phòng riêng là Charlie mở hết rèm ra và ngồi lên giường. Những đám mây băng giá cuồn cuộn che lấp mặt trăng, nhưng vẫn đủ sức chiếu một tia sáng xuống bức tường. Charlie không cần phải chờ lâu mới nhận được thông điệp của Naren. Chắc hẳn cô bé đang nghĩ về nó.

Những hình thù mỏng mảnh như những con nhện chui qua bậu cửa sổ, tựa hồ chúng tuôn ra từ một cái gì đó. Chúng đổ dồn cả lên giường của Charlie rồi nhảy vù, uốn éo, nhảy nhót như điên. Thông điệp bắt đầu hình thành.

"Charlie, khi bà Meng vào thành phố, bà nghĩ có người theo dõi bà. Nếu bà bị nhìn thấy ở tiệm sách… thì cô chủ tiệm có thể bị nguy hiểm. Những quyển sổ nhật kí nói sự thật. Cái bóng… sẽ… không… thích vậy."

"Anh sẽ cố gắng cảnh báo cô ấy" Charlie thì thào. Nhưng lúc đó trong đầu Charlie lẩn vẩn nhiều chuyện quan trọng hơn. "Naren, mẹ anh đã bắt đầu quên ba anh. Mẹ muốn quên ba. Anh phải làm gì đây?

"Tìm ông ấy," những con chữ nhỏ vặn vẹo.

"Cái bóng đã đi vào một tấm hình và quay mặt ba anh đi," Charlie nói với bức tường chữ. "Anh không thấy được mặt ba."

"Tìm…" những từ đó dường như bị cản trở trên đường tới đích đến của mình. Chúng nhào lộn như trong một ống kính vạn hoa khổng lồ, mãi mới bung được từng từ ra khỏi vòng tròn. "… nhà vua…. em phải… đi… Cha nói nguy… hiểm… thông… điệp… bị bắt…"

Mất một lúc, không có từ nào hiện ra nữa. Charlie thì thào với những mẫu tự đang phai mờ, hối thúc chúng hợp thành từ, bất kể là từ gì khả dĩ cho nó biết Naren nghe được nó. Nhưng chỉ có một từ duy nhất hiện lên trước khi mặt trăng bị một đám mây đen bao phủ.

"Đi…" từ đó nói.

Charlie nằm vật ra giường, thoái chí và hoảng sợ. Phải chăng cái bóng đã thấy thông điệp của Naren? Hay hắn có thể cảm nhận được nó đang phóng qua không khí, kiểu như sóng radio? Vậy là hắn ở khắp nơi, kể cả trong đầu người ta?

Charlie đặt tấm hình lên bàn ngủ và chui vào giường. Trước khi nhắm mắt lại, nó thấy con bướm trắng đậu lên tấm hình; đôi cánh bạc hắt ánh sáng dịu lên người đàn ông không có mặt, như thể cố giữ cho ông còn sống.

Khi ngủ thiếp đi, Charlie mơ hồ cảm nhận thấy mình cần phải làm môt việc gì đó. Một việc rất quan trọng. Nhưng dù đó là việc gì thì nó cũng đã quá mệt để mà nhớ ra vào lúc này.

Cô Julia Ingledew đang làm việc khuya. Có quá nhiều sách phải tháo dỡ trước sáng thứ Hai. Lại thêm nhiều sổ sách kế toán phải hoàn tất và nhiều đầu sách phải đánh dấu. Vào lúc mười giờ cô mới xong việc và lên lầu đi ngủ. Cầu thang kêu cót két và cửa sổ lạch cạch dữ dội hơn thường lệ, nhưng cô chẳng để tâm đến chúng. Ngôi nhà đã xưa cũ lắm rồi, đã đến lúc phải sửa lại thanh xà lâu đời và ốp lại nhưng khung cửa sổ.

Khi cô Julia vào giường, tiếng lạch cạnh càng lớn hơn, mãi đến khi trở thành những tiếng đập sầm sầm liên tục. Cô nhận ra có ai đang rung lắc cánh cửa tiệm.

Choàng vội váy khoác vào, cô Julia chạy xuống cửa tiệm sách. Nhờ ánh đèn đường, cô có thể nhận ra hai bóng đen đứng bất động bên ngoài cửa sổ nhà mình. Bấu chặt lấy mép quầy, cô tê mụ người đi.

Và rồi một giọng vang lên. "Đưa ta những quyển sách." Những lời đó không hơn tiếng thì thào, nhưng lại vươn đến tận linh hồn. Trầm đục, ám muội, khủng khiếp.

Cô lẩm bẩm, "sách nào?" nhưng dĩ nhiên, cô biết rõ những quyển hắn muốn là gì. Chồng nhật kí của ông Bartholomew đang nằm trên quầy; cô đã định mang chúng lên lầu với mình, nhưng rồi bận bịu quá nên đã quên bẵng. Vội thu gom chúng lại, cô lùi xa khỏi chỗ có ánh sáng.

"Những quyển sách dối trá." Lần này tiếng nói chĩa vào cô. "Đưa những quyển sách dối trá đó cho ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!