Chương 8: (Vô Đề)

Kẻ tù tội

Charlie tìm thấy cái nút áo đen vào ngày thứ Sáu lúc cuối giừo nghỉ giải lao sau bữa trưa. Gabriel quẳng nó đi xa hơn cả bọn nghĩ, bởi vì nó nằm giữa hai phiến đá lát tường ngay bên trong cổng vòm lớn dẫn vào khu lâu đài hoang.

Khi Charlie đút cái nút áo vào túi quần, một giọng nói cất lên:

"Cái gì đó, Bone?" Asa Pike đang ngó lăm le xung quanh hông cánh cổng vòm.

"Cái gì là cái gì?" Charlie nói tỉnh queo.

"Mày lượm cái gì lên đó?"

"À, cái này," Charlie học tay vào túi và tìm thấy, hên quá chừng, một vên bi nó vẫn để trong đó.

"Chỉ là một hòn bi thôi mà," nó lôi viên bi ra và giơ lên chỗ sáng. "Thấy chưa! Hồi hôm qua tụi em chơi bi ở đấy, và nó lăn vô một khe nứt. Em tưởng em không bao giờ lấy nó ra được nữa chứ."

Asa dòm viên bi vẻ nghi ngờ.

"Ở đâu mày có nó?"

"Không nhớ. Em có nó lâu lắm rồi. Nó như là bùa hên vậy đó."

"Hừm."

Asa quay đi. Những bước nhảy dài dị kỳ của thằng lớp trên này luôn khiến Charlie nổi da gà, và nó hình dung ra một hình ảnh ghê ghê là thân hình nửa thú của Asa đang sục sạo trong khu lâu đài hoang. Thằng ấy đã tìm thấy trái tim ở đâu? Charlie tự hỏi. Và họ biết chắc chắn đó là trái tim của Borlath sao?

Charlei bất giác rùng mình và rời khỏi khu lâu đài dổ nát. Khi nó nhét viên bi vào túi, những ngón tay nó chạm phải cái nút áo màu đen và cái nút áo truyền cho nó một niềm hy vọng. Có lẽ, cuối cùng, nó đang tiến đến gần hơn trong cuộc tìm kiếm ba nó.

Trong lúc đang xếp hàng lê xe buýt trường chiều hôm đó, Charlei hẹn Gabriel gặp nó tại quán Cà Phê Thú Kiểng vào thứ Bảy.

"Em tìm thấy cia nút áo rồi," Chrrlie thì thầm. "Anh thử nó một lần nữa chứ, anh Gabriel?"

Gabriel nhún vai theo kiểu khó hiểu của nó:

"Tôi không chắc tôi có muốn gặp lại con ngựa đó hay không."

"Cái nút áo không liên quan gì đến con ngựa hết," Charlie nói. "Tin em đi. Ngày mai em sẽ giải thích."

"Ờ phải đấy," Fidelio nói. "Và em vẫn chưa kể cho tụi này biết tại sao tối qua em đi ngủ trễ."

"Em sẽ kể tất," Charlie hứa.

Ông cậu Paton dạo gần đây đã nhiễm thói quen gọi đồ ăn cao lương mỹ vị từ một nhà hàng lớn trong thành phố. Món tài sản thừa kế từ một trong những người bà con giàu có của mẹ ông cậu giúp ông có thể tự thết đãi mình hậu hĩ như thế, nhưng ông cũng bảo đảm cho tất cả mọi người trong nhà số Chín cùng đựoc hưởng lây tài sản kếch sù của ông.

Tuy nhiên, điều này chỉ tổ khiến các bà cô nhà Yewbeam thêm một lý do nữa để căm ghét ông em trai của mình. Nhưng trong khi nội Bone thầm giận sôi sục, bà cũng không ngăn nổi mình thưởng thức những món đặc sản. Bà Grizelda Bone vốn mê đồ ăn ngon, nhất là món pa

-tê gan ngỗng và trứng cá đen. Hôm nay, trong khi Ông câu Paton, ngoại Maisie và cô Julia Ingledew ngồi trong nhà bếp xơi bánh táo nhân thịt nai quay, nội Bone ngồi ngả người trong phòng khách với thố trứng cá đen dành riêng cho bà, một dĩa bánh mì nướng mỏng và một ly rượu vang Bồ Đào Nha. Bà không thích ăn chung với khách, nhât là với cô Ingledew, người mà bà tưởng tượng là đang theo đuổi em trai bà, mặc dù bất cứ ai cũng có thể nói với bà rằng mọi chuyện là ngược lại.

"Chao!" Charlei reo lên khi nó bước vào nhà bếp. "Mùi hấp dẫn qua chừng chừng. Cho con một miếng đi, miếng gì cũng được."

Ông cậu Paton cắt cho nó một lát bánh táo lớn, và ngoại Maisie đẩy một chén nước xốt về phía nó.

"Xơi đi. Ăn đứt thứ bình thường," ngoại Maisie nói, nháy mắt một cái. "Có rượu rum trong đó đó."

Charlie nhận thấy Ông cậu nó đang mặc một chiếc áo khoác mới.

"Ông cậu định đi đâu đó đặc biệt phải không?" Nó hỏi.

Ông cậu Paton đặt một ngón tay lên môi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!