Chương 5: (Vô Đề)

Thiên thần Alice

Khi Charlie rời Ngách Tối, nó không về thẳng nhà mà rẽ vô một con đừơng dẫn tới hiệu sách Ingledew.

Tiệm sách Ingledew lọt thỏm trong một dãy nhà xây bằng đá ốpvà sườn gỗ, bao quanh quảng trường nhà thờ lớn. khi charlie bước trên những lối rải sỏi cổ xưa về phía tiệm sách, nó nghe có tiếng đàn organ trầm lắng vẳng ra từ bên trong tòa nhà đồ sộ có mái vòm. Ba của nó trước kia từng là người chơi đàn organ cho nhà thờ, cho đến khi, vào một ngày nọ, ông biến mất ngay tại chỗ này.

Có lẽ Charlie đang đứng ở chính cái nơi mà lần cuối cùng người ta còn nhìn thấy ba nó. Ông Lyell Bone đã cố ngăn gia đình Bloor không được bắt cóc Emma Tolly, và chính vì hành động này mà ông đã bị trừng phạt thật khủng khiếp: bị thôi miên, bị gài bẫy, bị giấu nhẹm và biến mất hẳn khỏi vợ con ông. Họ bao rằng ba Lyell đã chết, nhưng Charlie biết rõ hơn nhiều.

Nó chợt nhún vai thật mạnh, tự nhủ rằng đừng có duy nghĩ u ám quá nhiều, rồi bước hăng hái về phía tiệm sách.

Emma đang đứng đằng sau quầy, chăm chú xem một chồng sách lớn, đóng bìa da. Nó ngẩng lên khi cửa tiệm kêu kính koong và Charlie bước vô.

"Cào Charlie. Bồ hết bị cấm túc sớm quá ha."

"Họ không muốn mình luẩn quẩn ở đó. Hôm nay là ngày Billy được nhận làm con nuôi."

"Ồ dĩ nhiên rồi. Bồ có thấy cha mẹ mới của nó không?"

"Thấy. Và mình không thích bộ dạng của họ. Họ không thật lòng muốn có Billy. Mình đã trông thấy mấy tấm hình ở trên bàn của Manfred và… ừm… mình lo qúa, Emma à. Mình chắc chắn cái kiểu họ chỉ tạt tới và lôi Billy đi vầy không bình thường."

"Thì gia đình Bloor vẫn làm khối chuyện không bình thường mà," Emma nghiêm mặt nói. "Nhưng họ không bị trừng phạt bởi vì họ là gia đình lâu đời nhất thành phố này, và ai cũng sợ họ, kể cả ngài thị trưởng và những ủy viên hội đồng."

"Họ nghĩ Manfred và lão Ezekiel có thể làm bất cứ điều gì, nhưng họ lầm," charlie lẩm bẩm. "À mf, có ai đó đã đánh cắp cây gậy phép của mình rồi."

"Cái gì?" Emma đánh rớt luôn một cuốn sách. "Charlie, bồ tính làm gì đây?"

"Mình cũng chưa biết nữa. Lẽ ra mình không nên đem nó tới trường, nhưng mình nghĩ mình có thể cần nó để… để giúp mình học bài."

"Nhưng mà…" Emma lắc đầu. "Charlie à, chuyện này nghiêm trọng đó."

"Mình đồng ý với bồ! Nhưng nó là cây gậy phép của minhg mà, Emma. Của mình thật sự. Nó chẳng dính dáng gì đến gia đình Yewbean hay gia đình Bloor cả và nó sẽ chẳng có tác dụng gì cho họ dâu."

"Nhưng nếu không thể sủ dụng được nó thì họ sẽ hủy hoại nó."

"Đó là điều mình sợ."

Trước khi Charlie có thể nói thêm gì nữa thì một người đàn ông cao lớn, tóc đen, mang mắt kính màu đen bước ra khỏi khung cửa che rèm ở đăng sau quầy.

"À Charlie. Ta nghĩ ta nghe tiếng mày." Ông đột ngột nhìn sững vô ngọn đèn treo bên trên quầy, vuột miệng nói, "Khốn kiếp," và bắt đầu lùi trở vô.

Emma phóng lẹ ra công tắc đèn bên cạnh tấm rèm, nhưng nó đã qua trễ. Một tiếng "bụp" thật đanh và cái bóng đèn bể vụn, trút môt cơn mưa thủy tinh xuống những cuốn sách cổ.

"Ôi, anh Paton, thiệt tình!" Một giọng nữ bức bối vọng ra từ phía sau tấm rèm.

"Xin lỗi Julia! Xin lỗi!" Ông cậu Paton Yewbean nói. "Làm sao mà anh biết đèn đang sáng chớ? Mặt trời chiếu rực ngoài đó mà."

"Con bật đèn lên để đọc sách cho rõ hơn đó," Emma phân trần vẻ ai oán. "Đừng lo, để con dọn cho."

Nó cúi xuống quầy, lấy ra đồ hốt rác và chôit, những thứ luôn để sẵn đó cho tiện dụng kể từ lần đầu tiên Ông cậu Paton ghé thăm tiệm sách.

Dì của Emma, cô Julia, giờ đã xuất hiện đằng sau quầy.

"Dì nghĩ đáng ra còn tệ hơn nữa kìa."

Charlie vô cùng ngạc nhiên khi gặp Ông cậu Paton ở trong tiệm sách vào lúc trời mới bảnh mắt thế này. Như đã thành luật, Ông cậu Paton không bao giừo ra ngoài vào ban ngày. Ông bối rối về tài phép của mình và sợ mình vô tình làm nổ đèn gao thông hoặc đèn chiếu sáng trong những cửa sổ bày hàng. Thậm chí cả những bóng đèn trong các nhà riêng cũng có nguy cơ bị vỡ tan.

Chắc chắn phải có cái gì đó khẩn cấp lắm mới lôi đựoc Ông cậu Paton đến tiệm sách. Trừ phi, dĩ nhiên, đó là do cô Julia Ingledew. Cô là một phụ nữ xinh đẹp và Ông cậu Paton phải lòng cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.

"Để con giúp được khong?" charlie đề nghị khi nhìn Emma và cô Ingledew dọn dẹp đống mảnh vụn thủy tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!