Trong giá lạnh
Charlie chạy ù một mạch đến cuối đường, rồi tông thẳng vô một cánh cửa ở cuối hành lang, suýt nữa thì húc ngã Fidelio.
"Em quên gõ cửa," Fidelio cáu kỉnh. "Có người đang theo dõi."
"Ai vậy?" Charlie trông thấy Billy Raven biến mất vô phòng để áo khoác.
"Ồ không," nó rên rỉ. "Lại là nó."
Đúng lúc đó, Manfred và Asa hiện ra ở cuối tiền sảnh. Trông dáng bộ Manfred hằm hằm. Ngay khi thấy hai thằng bé, nó nạt nộ:
"Đi ra! Đi ra! Tại sao chúng mày không ở ngoài kia, hả?"
"Trời... ờ... ờ... ướt," Charlie lắp bắp.
"Ướt cái gì mà ướt? Tất nhiên là ướt rồi. Chúng mày sợ tuyết à?"
"Tụi em không kiếm ra ủng," Fidelio nói lẹ.
"Thế thì lấy giày mày ra!" Manfred sủa.
"Nhưng... ," Charlie bắt đầu.
"Giày chúng mày cũng ướt chứ gì. Hay là sao? Vậy chúng mày mới học được thế nào là mất ủng."
Manfred đã để mình rơi vô trạng thái mất bình tĩnh cực độ. Gương mặt xanh xao thường nhật của nó giờ đã chuyển thành tím tái.
Charlie và Fidelio líu ríu đi ra vườn, không hó hé một lời.
"Phùu. Anh cá tất cả là tại Olivia," Fidelio nói.
"Em hy vọng Olivia không bị cấm túc," Charlie rầu rầu. "À, Henry không có ở tháp. Bây giờ em không biết phải làm gì nữa."
"Tụi mình sẽ kiếm được cậu ấy," Fidelio nói một cách tự tin. "Nhưng tụi mình phải kiếm ra trước Manfred. Trong tháp có gì mà em sợ dữ vậy? Trông em cứ như gặp ma ấy."
"Em nghĩ chắc em gặp ma thật," Charlie nói. "Kinh khủng. Đen thui mà lại lều bều."
"A, thiếu phụ bóng tối," Fidelio bảo. "Gabriel có kể cho anh nghe về bà này. Bà hay luẩn quẩn quanh tháp nhạc. Anh nghĩ bà ấy thích nghe thầy Pilgrim chơi đàn piano."
Vài phút sau, Olivia nhập bọn với tụi nó trong vườn.
"Chào các đằng ấy, tốt đẹp chớ?" Nó hỏi.
"Quá tuyệt," Charlie khen. "Chắc bồ cầm chân hai thằng ít nhất cũng được mười phút."
"Làm sao em làm được vậy?" Fidelio hỏi.
Olivia kể lại tai nạn đánh rơi khay đồ ăn của nó.
"Nhưng giờ tớ bị cấm túc rồi," nó nói. "Cho nên tớ sẽ không được về nhà cho tới tận tối thứ bảy."
Mặt Charlie xị xuống.
"Mình xin lỗi. Lẽ ra mình phải tính tới vụ này."
"Ồ, nhằm gì," Olivia bảo. "Tớ sẽ đi thám thính đôi chút, miễn là có ai đó cùng bị cấm túc chung với tớ. Tớ không thích ở lại một mình."
"Ô." Charlie càng thấy áy náy hơn. Nó nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!