Chương 9: (Vô Đề)

Khi mũi kiếm chém xuống, đầu óc ta trống rỗng, liều mình nhào vào lòng hắn. Không ngờ Tiêu Dực vươn tay bắt chặt lưỡi kiếm, mặc cho máu thịt rách toạc, cưỡng ép đoạt lấy rồi xoay người chĩa ngược về phía bọn chúng.

"Nàng nói thánh chỉ còn có nghi vấn, ta không thể cứ thế mà chết."

Mưa gió cuồng loạn, đao kiếm giao nhau. Võ nghệ cuả Tiêu Dực không tệ, dù che chở ta vẫn vừa đánh vừa lui, cầm cự được một hồi. May thay không bao lâu sau thì viện binh tới, bao vây toàn bộ. Từ mái ngói, từng mũi tên nỏ vút xuống, máu hòa cùng mưa, loang chảy thành dòng trong bùn đất.

"Phụng thánh chỉ của Bệ hạ: sách lập Ngũ hoàng tử Tiêu Dực làm thái tử."

Tiêu Dực đứng nơi cửa điện, thương tích đầy mình, thân hình lảo đảo suýt ngã.

"Điện hạ!"

Ta vội vàng đỡ lấy hắn, "Trước hãy nghỉ ngơi đã."

Hắn nhìn thẳng ta, gật đầu, buông rơi thanh kiếm, để mặc ta dìu vào trong. Vừa đặt xuống mép giường, bất ngờ eo ta bị nhấc bổng, cả người ngã ngửa xuống, bị hắn đè chặt.

"Tiêu Dực…"

Lời ta bị chặn mất, đôi mắt hắn gần ngay trước mặt, trái tim ta bỗng ngừng đập một nhịp. Một lát sau, hắn buông môi ta, ánh mắt sâu thẳm không rời:

"A Kiều, ngươi hãy nghĩ kỹ… ngươi thật sự không hề thích ta sao?"

Ta sững sờ nhìn hắn, đáy mắt thoáng run rẩy:

"Ta… ta từng có trượng phu rồi."

"Quên hắn đi."

Tiêu Dực cúi đầu, nụ hôn rơi xuống nơi cổ. Hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai khiến đáy lòng ta run rẩy.

"Rõ ràng… ngươi có để tâm đến ta, phải không?"

Khoảnh khắc ấy, ta như bị mê hoặc, quên cả việc đẩy hắn ra. Dù hắn cũng mang tên Tiêu Dực nhưng hắn vô tội. Hắn nhiệt tình, chân thành, chủ động đuổi theo ta… rõ ràng khác hẳn với người kia…

A Kiều, ngươi thật sự không thích Tiêu Dực tuổi mười lăm này một chút nào sao?

"A Kiều tỷ tỷ… á! Hai người đang làm gì vậy!"

Tiểu Hà che mắt, hoảng hốt chạy ra ngoài. Ta giật mình đẩy hắn ra, vội vàng xoay lưng.

"Điện hạ, nghỉ ngơi trước đi, ta… ta đi gọi ngự y."

Tiêu Dực ngồi bên mép giường, vẫn nhìn ta chằm chằm:

"Được, ta chờ."

Ta luống cuống bỏ chạy, còn va cả người vào khung cửa.

Mùa đông năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, người được sắc lập làm Thái tử chính là Ngũ hoàng tử Tiêu Dực. Sinh mẫu của Kỳ vương là Quý phi, sau khi biết tin thì thông đồng với thái giám làm phản, giả truyền thánh chỉ, mưu hại thái tử. Âm mưu bại lộ, Quý phi uống thuốc độc tự vẫn, toàn bộ thái giám cùng đồng đảng đều bị xử chém.

Tuy Kỳ vương Tiêu Dục không trực tiếp liên can nhưng sinh mẫu làm loạn, hắn khó thoát khỏi liên lụy, bị giam lỏng trong phủ Kỳ vương.

Từ ấy, Điện Nhược Thanh đóng cửa khóa chặt, lặng lẽ hoang lạnh.

13.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười ba, Tiêu Dực đưa ta cùng Tiểu Hà dọn vào Đông cung.

Từ đó, nơi này không còn tịch liêu nữa. Đông cung hoa nở rực rỡ, khách khứa lui tới không ngớt, ai ai cũng gọi ta một tiếng A Kiều cô cô. Tiểu Hà khi ấy chín tuổi, được xưng là Thực Hà cô nương, là thị nữ thân cận bên ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!