Trắc phi của Thái tử là Tiết Thị tính tình nhu thuận, sinh được một con trai.
Khi ta đến đây thì đã là bà lão năm mươi tuổi, không có cơ hội chạm mặt những nhân vật lớn kia, được một cung nữ Lâm Thị nhặt về.
Năm Hi Hòa thứ bốn mươi mốt, Lâm Thị đang mang thai, nàng bơ vơ không nơi nương tựa, cần người chăm sóc. Ta lập tức ở lại bên cạnh nàng. Lâm Thị không được sủng ái, trong tay không có tiền, ngày tháng trôi qua sống rất thê thảm. Ta phải nghĩ cách kiếm tiền, lật tung cái viện rách nát của nàng mới tìm thấy khung cửi đã bỏ hoang.
Lão ma ma dệt vải, duy trì kế sinh nhai. Lâm Thị mang thai, giúp ta xâu chỉ.
Năm sau, Lâm Thị sinh con. Ta tự tay cắt đứt dây rốn của nó, đặt đứa bé vào trong nước ấm rửa sạch, cẩn thận ôm vào trong tã lót. Nó mở to đôi mắt, tò mò nhìn chằm chằm vào ta, bàn tay nhỏ bé hướng về phía mặt ta vươn ra.
Tiêu Dực à Tiêu Dực, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Ta cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Lâm Thị chưa từng chăm sóc con nhỏ, luôn tay chân luống cuống. Mà ta lại vô cùng bình tĩnh.
"Ma ma cũng có con rồi sao?"
"Ta có một đứa con gái."
Lâm Thị rất hâm mộ: "Ta cũng thích con gái."
Ta nhịn không được mà nhìn nàng, thật sự rất muốn hỏi một câu, vậy ngươi có thích cháu gái không? Nhưng vẫn là thôi đi vậy.
Lâm Thị sinh con xong, Thái Tử cũng không tới, theo lệ ban thưởng, chưa từng ban tên. Vì xếp hàng thứ năm nên được gọi là Tiêu Ngũ. Chỉ có ta gọi hắn là Tiểu Điện Hạ. Tiểu Điện Hạ so với Tiểu Hà thì dễ bảo hơn nhiều.
Phòng dệt tối tăm, ta quanh năm ngồi ở đó dệt vải, Tiểu Điện Hạ liền ngồi trên ghế, tò mò nhìn chằm chằm vào cái thoi, chốc lát đưa qua, chốc lát lại đẩy trở về. Tròng mắt của hắn cũng vì thế mà chuyển động theo. Đợi ta dệt xong một tấm vải, đứa bé đã mệt mỏi ngủ mất rồi.
Ta sẽ ôm hắn lên giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn. Tiêu Dực, ta rất nhớ ngươi đó.
Cứ như vậy, ngày qua ngày. Tiểu Điện Hạ lên hai tuổi, Thái Tử đăng cơ, Thái Tử Phi trở thành Hoàng Hậu, Trắc phi của Thái Tử trở thành Quý Phi. Cung nữ Lâm Thị cũng trở thành Lâm Mỹ Nhân không được sủng ái. Ta là lão ma ma bên cạnh Lâm Mỹ Nhân, giúp nàng trông trẻ. Ta thích dệt vải, dệt cho Tiểu Điện Hạ xem.
Cho đến một ngày, Tiểu Điện Hạ vui vẻ nói cho ta biết: "Ma ma, con đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi!"
Hắn kéo ta xuống rồi hắn ngồi lên. Tiếng máy dệt vang lên trầm ổn, truyền đến tiếng "loảng xoảng" giống như nhịp tim chậm chạp của ta.
Năm tuổi, Tiểu Điện Hạ đã học được cách dệt vải. Hắn kéo tay ta, để ta xem hắn dệt vải. Ta khẽ chạm tay vào, mặt vải mịn màng bằng phẳng, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
"Tiểu Điện Hạ thật thông minh."
Tiêu Dực đắc ý cười với ta.
Đột nhiên ta nhớ tới năm đó hắn dạy ta dệt vải, cũng là cười với ta như vậy. Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Năm năm, bảy năm, sáu năm, sáu năm...
Ta thật sự già rồi, làm sao cũng tính không ra. Ta để Tiểu Điện Hạ tính giúp ta.
"Kỳ thật ma ma dệt vải cũng là người khác dạy, nhưng làm sao ta cũng nghĩ không ra, đó là bao nhiêu năm trước rồi?"
Tiểu Điện Hạ rất thông minh.
"Ma ma đừng tính từ đằng sau trở về, người còn nhớ học dệt vải năm đó, người bao nhiêu tuổi không?"
Ta nhớ ra rồi, ánh mắt dần trơ rneen mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Năm đó, ta hai mươi ba tuổi."
"Vậy năm nay ma ma năm mươi lăm, vậy là ba mươi hai năm trước rồi."
Ba mươi hai năm trước à. Ta chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Điện Hạ, nước mắt lặng yên tuôn ra.
Điện Hạ, ta đã năm mươi lăm tuổi rồi.
Điện Hạ, đây là lần cuối cùng ta ở bên cạnh ngươi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!