Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, từ từ vén váy để nàng xem vết thương ở bắp chân.
"Ngươi không chết, vậy thì không có ta."
A Kiều nhìn vết thương cũ năm xưa, hai mắt đẫm lệ mỉm cười si ngốc.
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy a..."
Tiêu Dực sắp tìm đến rồi. Ta đứng dậy rời đi, A Kiều gọi ta lại.
Nàng yếu ớt cầu xin: "Có thể nào, giúp ta chăm sóc hắn thật tốt không?"
Nửa ngày sau, ta nhìn nàng chằm chằm, há miệng: "Ngươi sẽ gặp lại thôi."
Ta lê chân què quặt xuống núi. Trở lại chỗ con suối nhỏ đã đi qua, tìm thấy người đang hấp hối.
"Ta đã biết ngươi ở đây."
Trong đám cỏ dính đầy máu, lão nhân bị đâm thành con nhím đang nằm nghiêng co quắp lại, đau khổ th* d*c. Ta nín thở, từ từ khuỵu gối, ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Nhẹ nhàng đưa tay, gạt đi mái tóc rối bời, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu nơi khóe môi.
"Vẫn không chịu nói chuyện với ta sao?"
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, càng co rút lại, dường như muốn giấu mình vào bóng tối sâu hơn. Không muốn cho ta nhìn thấy hắn.
"... Sao ngươi biết ta ở đây?"
Giọng nói của hắn khàn khàn vỡ vụn, mang theo sự già nua đến xé lòng, đó là giọng nói của Tiêu Dực khi về già. Trong phút chốc nước mắt dũng mãnh dâng trào làm mờ tầm mắt.
"Ngươi bị thương nặng, không đi được xa."
Hắn cúi đầu, hai vai run rẩy, thân thể run lẩy bẩy. Hắn khóc rồi. Ta cưỡng ép nâng mặt hắn lên, ép hắn đối diện với ta, mang theo giọng điệu nức nở chất vấn:
"Vì sao không cho ta nhìn ngươi?"
Tiêu Dực cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ta mơ hồ.
"A Kiều tỷ tỷ... Ta già rồi, không còn đẹp nữa..." Hắn im lặng nửa ngày, không tự chủ được co ngón tay lại, giọng nói mang theo sự sợ hãi yếu ớt, "Ta còn dọa tỷ..."
Hơn mười năm uất ức dâng lên trong lòng, nỗi buồn như sóng biển ập đến. Ta dùng hai tay nâng mặt hắn lên, đã khóc không thành tiếng.
"Ta chỉ là một lần không nhận ra ngươi! Ngươi nhiều lần như vậy... Ta đều không giận ngươi... Ta còn chữa bệnh cho ngươi... Giữ ngươi lại ăn cơm... Là ngươi không nói chuyện với ta..."
"Ta sai rồi, ta vẫn luôn tìm nàng."
Tiêu Dực và ta đối diện nhau, nước mắt rơi xuống, môi dưới run rẩy kịch liệt, gần như không thể khống chế.
"Nhưng nàng ở ngay bên cạnh ta... Ta lại... Ta lại không nhận ra... Cũng không nhận ra... Con gái của chúng ta..."
Nỗi đau đớn to lớn khiến hắn nghẹn ngào như không thở nổi.
"Ta đã trở nên quá già, đã không xứng với nàng nữa."
"Ai rồi cũng sẽ già cả... Đồ ngốc, ta chỉ nói đùa thôi."
Ta dùng tay che kín cằm, nước mắt từ kẽ ngón tay tràn ra. Bàn tay đầy nếp nhăn kia nâng lên, run rẩy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho ta.
"A Kiều tỷ tỷ, đừng khóc... Ta gặp nàng một lần cuối cùng." Ngón tay lưu luyến ở trên má ta một lát, "Đừng khóc..."
Ta hít sâu một hơi, ép nước mắt trở về trong hốc mắt. Nhìn thấy mấy mũi tên cắm sau lưng hắn. Năm xưa người bị ta đẩy ra, lúc này lại trở thành nỗi đau như dao cắt vào tim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!