Chương 22: (Vô Đề)

Hoàng đế giả bệnh nguy kịch, để lại di chiếu, phong Ngũ hoàng tử làm Thái tử. Khi Quý phi thấy di chiếu, mặt mày lập tức biến sắc, lập tức cấu kết với nội thị, giả truyền thánh chỉ, ám sát Tiêu Dực.

Mùa đông năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, dưới sự âm thầm trợ giúp của ta, Tiêu Dực trở thành Thái tử. Ta nhìn họ dọn ra khỏi Nhược Thanh điện vắng lạnh, chuyển vào Đông cung náo nhiệt. Nhìn Tiêu Dực thành Thái tử điện hạ, A Kiều thành A Kiều cô cô, Tiểu Hà thành Thực Hà cô nương.

Còn ta, năm ấy quay đầu hướng về ánh sáng, cứu được Đế vương, cũng trở thành Vu y Nguyên cô cô được sủng tín trong cung. Hoàng đế lo Kỳ vương báo thù, còn ban người bảo hộ cho ta.

Xuân thu mấy độ thoáng qua, đã đến mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm. Công chúa nước Khương tới để hòa thân. A Kiều trùng phùng với Tạ Trường Ẩn. Thái tử Tiêu Dực cũng có được tấm lòng của A Kiều.

Đêm ấy, ta cùng Thực Hà đánh cờ. Nàng cầm quân cờ, nhìn cơn mưa lớn ngoài trời, hỏi:

"Có phải chính đêm nay, con mới xuất hiện trên đời?"

Ta trầm ngâm hồi lâu: "Khó nói lắm."

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái, khẽ tặc lưỡi:

"Con vẫn còn là đứa trẻ mà."

Ta đặt mạnh quân cờ xuống, gõ nhẹ lên trán nàng:

"Ít giả vờ đi. Biết đâu con còn lớn tuổi hơn cả ta."

"Được thôi." Nàng chẳng mấy bận tâm, hỏi tiếp:

"Người muốn đi đâu?"

"Đi tìm phụ thân con."

Ta bung dù, bước ra cửa. Đêm ấy mưa to tầm tã, Tạ Trường Ẩn bị Tiêu Dực truy sát, thương tích đầy mình. Lúc đường cùng, ta đã cứu hắn.

"Nguyên cô nương?" Hắn ôm cánh tay, nhìn ta dưới tán dù, môi khẽ nhếch:

"Lâu rồi không gặp."

Đúng là người biết co biết duỗi. Trước đây ta thực chẳng nhìn ra. Tiêu Dực biết Nguyên đại phu thích hắn thì tất nhiên Tạ Trường Ẩn cũng biết. Vậy nên, từ khi gặp Nguyên Y ở Lang Châu, hắn đã hiểu người phụ nữ ôm con kia sẽ động lòng với mình.

Chẳng trách hắn dám chắc với Khương Vãn rằng bệnh của nàng có thể chữa khỏi.

Ta chợt hiểu ra tất cả. Hắn đã sớm biết ta yêu Tiêu Dực, mà hắn lại có gương mặt giống với người kia nên muốn dùng khuôn mặt ấy để câu dẫn ta. Nam nhân, thật là vô sỉ. Ta hờ hững đá văng thi thể dưới đất, liếc nhìn hắn:

"Đêm nay Tạ đại nhân thê thảm quá nhỉ."

Hắn cười gượng:

"Nguyên cô nương, năm đó là ta mắt chó nhìn người thấp. Xin cô cứu ta."

Ta che dù cho hắn, cúi người lại gần, cười như không cười:

"Được thôi. Chỉ cần ngươi chịu bầu bạn với ta một đêm, ta sẽ cứu mạng chó này của ngươi."

Tạ Trường Ẩn bất lực cong môi:

"Không được. Ta từng hứa với vong thê, nếu dám động đến bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng làm quỷ cũng sẽ không tha cho ta."

Ta sững lại, tâm trí rối bời. Hắn vẫn nhớ lời ta từng nói. Hắn gạt dù của ta, quay lưng bước vào màn mưa, máu từ vết thương nhỏ giọt theo ngón tay xuống đất. Nhìn những giọt máu ấy, ta siết chặt cây dù, vội vàng cất tiếng:

"Đừng đi, ta cứu ngươi."

Hắn ngoảnh lại, cười phóng khoáng: "Đa tạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!