27.
Sau khi giải quyết ôn dịch ở Lang Châu, ta được Kỳ Vương đưa vào cung, trở thành Nguyên Đại Phu trong cung. Hôm đó, ta đang phơi thuốc. Sau lưng chợt có tiếng gọi:
"Nguyên cô cô?"
Ta ngẩn người, quay đầu lạ nhìn ta của mười ba năm trước, nhìn nữ nhân tên A Kiều kia. Nàng đến rồi. Trong mắt A Kiều tràn đầy kinh ngạc, là niềm hy vọng dâng trào. Nàng tưởng rằng nàng quen biết ta. Thế nhưng nàng cũng không hề quen ta.
Ta nén lại cảm xúc cuộn trào trong lòng, giống như người xa lạ, hỏi một câu kia: "Ngươi gọi ta là cô cô?"
Nàng hỏi ta về chuyện con thoi. Ta tự tay nấu trà, rót trà cho nàng. Đời người khó có được cơ hội này, chiêu đãi chính mình khi còn non nớt vô tri. Tiếc rằng lúc đó nàng mang một bugnj đầy tâm sự, không nếm ra đây là loại trà mà nàng thích nhất.
Nàng nói với ta: "Người sẽ luyện chế ra con thoi thôi."
Ta không nói cho nàng biết sự thật. Thật ra ta đã biết rồi. Sau này A Kiều luôn đến chỗ ta, khuyến khích ta luyện chế thuốc con thoi, ta cũng giả vờ phối hợp với nàng.
Đêm giao thừa năm Vĩnh Ninh thứ mười, nàng mời ta đến Nhược Thanh Điện. Ta không nên đi, nhưng ta quá nhớ Tiêu Dực. Dù biết hắn sẽ đuổi ta đi, ta vẫn mặt dày mà đến. Thiếu niên cười đẩy cửa bước vào, ôm một bó mai thật lớn.
"A Kiều!"
Đôi mày mắt khắc sâu trong vô số giấc mơ của ta, giờ phút này lại xuất hiện ngay trước mặt ta. Vẫn còn nhớ năm đó trên núi, hắn nắm tay ta không buông, nói với ta câu cuối cùng.
"Ta sai rồi! Ta không nên giận nàng, ta không nên nói bậy... Ta còn muốn gặp nàng, A Kiều tỷ tỷ..."
Trong mắt ta không khỏi dâng lên nước mắt. Điện hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ta siết chặt tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn:
"Ngũ điện hạ."
Nhưng Tiêu Dực liếc nhìn ta một cái, chỉ hỏi A Kiều: "Nàng ta là ai?"
Điện hạ của ta cũng không nhận ra ta nữa rồi. Ta bị đuổi ra khỏi Nhược Thanh Điện. Một mình bước đi trên con đường cung cấm tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn vầng trăng kia, hơi lạnh từ tân y thấm vào, xâm chiếm trái tim ta nhưng ta không còn cảm giác gì nữa. Ta chỉ mải bước về phía trước. Thì ra người ta có thể đau khổ đến vậy. Thì ra trong cái đêm giao thừa ngọt ngào ấy, ta lại có thể đau khổ đến vậy.
Khương Vãn có Tạ Trường Ẩn chăm sóc, A Kiều có Tiêu Dực bầu bạn. Chỉ có ta như một con thoi cô độc thật sự, xuyên qua trong đêm tối không ai hay biết. Về đến viện, ta thất hồn lạc phách.
"Mẫu thân bị phụ thân đuổi đi, đúng không ạ?"
Tiểu Hà cũng theo ta vào cung. Vì Tiêu Dực muốn dùng nàng làm con tin để uy h**p ta nên đã đưa nàng đến cung của Quý Phi làm cung nữ.
Ta hơi cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Ta cũng không thể trách hắn, hắn mới mười ba tuổi..."
Tiểu Hà bước tới.
"Vậy để con ôm người thay cho phụ thân nhé."
Ta vùi đầu vào lòng nàng, khóc thút thít một hồi lâu. Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ta mở cửa, nhìn thấy người kia lại là Vạn Thúc. Hắn bị cảm phong hàn, sốt cao không dứt, đành phải đến chỗ ta cầu y. Ta nghĩ đến năm đó hắn cứu ta, ta lại còn hiểu lầm hắn, lập tức đưa người vào nhà. Vậy là cái đêm giao thừa bị bỏ rơi ấy, ta và Tiểu Hà cùng Vạn Thúc trải qua cùng nhau.
Vạn Thúc là người tốt, còn gắp thức ăn cho Tiểu Hà.
Tiểu Hà nhìn hắn, cười nói: "Cảm ơn gia gia."
Vạn Thúc cúi đầu ăn cơm. Hắn không phải là người câm nhưng hắn không muốn nói chuyện.
Năm Vĩnh Ninh thứ mười một, Quý phi đối xử với Tiểu Hà ngày càng tệ. Chê con bé làm việc lười nhác, tâm tư quá nhiều, lại luôn bắt không được lỗi, là một cái gai trong mắt bà ta. Bà ta bắt đầu hành hạ đứa bé mới bảy tuổi, dùng roi mây đánh vào tay, lại thường xuyên phạt quỳ. Tiểu Hà đã nổi sát tâm.
"Đưa thuốc cho con! Con muốn quay về quá khứ, để mẫu thân nàng ta đánh nàng ta một trận."
Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người con bé, ta đau lòng vô cùng.
"Hay là… con đi tìm phụ thân con, nhờ ông ấy cứu con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!