Chương 19: (Vô Đề)

25.

Trận tuyết rơi vô cùng lớn. Dưới một chiếc ô nghiêng, tình nhân quấn quýt hôn nhau, chan chứa bi thương.

Ngựa kinh hoảng. Tân nương bật khóc thút thít, xô cửa xe, nhào vào trong lòng nam nhân mang mặt nạ.

"Ta không muốn gả cho hắn, ngươi đưa ta đi đi, chúng ta bỏ trốn đi!"

Dưới tảng đá lớn, nữ nhân run rẩy cầu xin tha mạng, cả hai tay nắm chặt dao găm.

"Xin… xin người… tha cho ta…"

Ta chợt bừng tỉnh, bật dậy.

"Đừng giết ta… "

Trước mắt là một cây kim mảnh dài. Ông lão tóc bạc cầm nó trong tay, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nhìn ta:

"Ngài tỉnh rồi!"

Ta lùi lại, mắt đầy cảnh giác: "Ông là ai?"

Ông lão thất kinh biến sắc.

"Ngài không nhận ra ta sao? Ta là huyết mạch của Vu nữ nước Sở. Lúc ta còn nhỏ, ngài từng bế ta đó."

Ông lôi ra một bức họa từ gầm giường, chậm rãi mở ra trước mặt ta. Trong tranh là một nữ nhân, người ấy chính là ta.

"Nghìn năm trước, trăm vị Vu nữ nước Sở phục chế thoi, phân tán khắp các triều đại, bị truy sát bao vây. Giữa cõi sống chết, chính ngài đã đến cứu họ, được tôn xưng là "Chấp thoi". Ngài để lại bức họa này, nói rằng đây là kiếp nạn định mệnh của mình, dặn Vu tộc đời đời truyền lại, nếu gặp người trong tranh, ắt phải cứu."

Ta nhận lấy bức họa, ngắm nghía thật kỹ. Hồi lâu sau, ta nhìn ông lão rồi thản nhiên quăng bức họa sang bên cạnh.

"Đáng tiếc làm ông thất vọng rồi, ta không phải người mà ông tìm."

Ông lão lại nhấc bức tranh lên, so với ta:

"Kỳ lạ… rõ ràng giống hệt…"

Ta đặt tay lên ngực, vết thương đã lành. Dời tay xuống chạm vào bụng.

"Yên tâm, đứa nhỏ của ngài vẫn còn." Ông lão nói.

Ta buông một hơi thở dài nhẹ nhõm.

"Chỉ là mũi tên nơi chân trái đã ăn sâu vào xương, sau này e sẽ khập khiễng."

Ta ấn lên chân trái, gượng đứng dậy.

"Không sao."

Mở cửa gỗ, đập vào mắt là một màu trắng xóa. Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh rít gào, tóc dài tung bay.

"Bây giờ là năm nào?"

Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, núi cao phủ một màu trắng tuyết dài đến vô tận, nối liền với chân trời mịt mùng, chẳng thấy lấy một cánh chim.

"Năm Vĩnh Ninh thứ ba."

So với lần trước… lại sớm hơn bảy năm. Ta bất lực cúi đầu bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!