Hắn ấn chặt ta xuống bờm ngựa, mùi súc vật nồng nặc khiến ta buồn nôn. Ta gượng ngẩng đầu, thoáng thấy bàn tay siết chặt dây cương đầy nếp nhăn, nổi gân xanh, rõ ràng là tay một người có tuổi. Ta kinh hoảng quay lại. Gió núi thổi tung mũ trùm, lộ ra gương mặt kia.
Là Vạn thúc.
"Sao lại là ông?"
Hắn như biến thành người khác, vươn tay bóp chặt gáy ta, ép ta cúi xuống.
"Đừng cử động."
Hắn không phải câm điếc! Trong khoảnh khắc, óc ta trống rỗng, da gà nổi khắp người, vô số lời bàn tán ùa về:
"Loại người như vậy, chẳng ai để mắt, biết đâu hắn muốn làm gì ngươi…"
"Ngươi xem đôi mắt hắn đi, lén lút nhìn, khi thì nhìn Nguyên, đại phu khi thì nhìn Thực Hà… Ngươi nên tránh xa."
"…Có người nói thấy nàng bị bắt đi…"
"Nàng nằm giữa khe núi rừng, trên người chỉ còn lớp áo lót trắng, trên ngực cắm một con dao găm."
Bất ngờ, hắn đè sát xuống, cả thân hình ép chặt ta, bàn tay cầm kiếm cũng vòng ra ôm ngang eo. Bên tai chỉ còn tiếng thở nặng nề của lão nhân. Tim ta đập cuồng loạn. Ta không thể chết. Tuyệt đối không thể chết!
Phía trước hiện ra một ngã rẽ trong rừng. Ta cởi phắt áo ngoài bị hắn túm, liều mình nhảy khỏi ngựa, lăn vào trong bụi cỏ. Con ngựa lướt vun vút qua trước mặt. Lúc này ta mới nhìn rõ Vạn thúc ngã gục trên yên, trên lưng cắm bốn, năm mũi tên, e rằng không sống nổi.
"Ta… ta đã oan uổng ông ấy rồi…"
Nhưng ta chẳng kịp nghĩ nhiều, lau nước mắt, quay đầu bỏ đi. Xuống dốc núi, chính là một con suối nhỏ. Toàn thân máu me, ta muốn rửa mặt, nhưng nhớ lời Tạ Trường Ẩn, lại cố gắng trèo lên sườn dốc. Nếu hắn nói ta chết ở khe suối thì chỉ cần ta không xuống dưới, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ta mệt lả, tìm được một vách đá cao, ẩn mình dưới tảng đá lớn. Chỉ chờ Tạ Trường Ẩn đến tìm. Lại không biết bao lâu, xung quanh ta vang lên tiếng động. Ta thận trọng thò đầu nhìn qua. Một bóng hình quen thuộc hiện ra.
"Sao ngươi lại đến đây?" Ta thở phào, đứng dậy.
Người ấy nắm lấy cổ tay ta:
"Ngươi không sao chứ?"
Ta vừa định nói "không sao", bỗng ánh sáng bạc lóe lên, lưỡi dao găm cắm thẳng vào tim ta. Hai tay ta chụp lấy lưỡi dao, lưng đập mạnh vào tảng đá, bàng hoàng nhìn hắn.
"…Là ngươi? Tại sao?"
Đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn ta:
"Ngươi sẽ hiểu thôi."
Máu chảy ướt đẫm lòng bàn tay, ta ngẩng đầu, run rẩy cầu khẩn:
"Ta xin ngươi… tha cho ta…"
Lưỡi dao bất ngờ rút ra rồi lại hung hăng đâm xuống.
"Sao… có thể…" Rõ ràng ta đã né đi…
Thân thể ta rũ xuống, ngồi bệt dưới đất, hai mắt mờ dần, đầu óc choáng váng. Trong tai chợt vang lên tiếng Tạ Trường Ẩn lặp đi lặp lại, dồn dập đè nén…
"Khi ta lại tìm thấy nàng, nàng nằm trong bụi gai trong rừng, trên người chỉ còn áo lót màu trắng, trên ngực cắm dao găm."
"Khi ta lại tìm thấy nàng, nàng nằm trong bụi gai trong rừng, trên người chỉ còn áo lót màu trắng, trên ngực cắm dao găm."
"Khi ta lại tìm thấy nàng, nàng nằm trong bụi gai trong rừng, trên người chỉ còn áo lót màu trắng, trên ngực cắm dao găm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!