22.
Năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu, mồng chín tháng giêng, tuyết lớn phủ đầy trời. Công chúa nước Khương xuất giá hòa thân, Thái tử Đại Ngu thành hôn.
Mười ba năm trước cũng là một trận tuyết như thế, xuyên qua không gian mênh mông, lại rơi xuống trên người ta. Ta ngẩng nhìn bầu trời trắng xóa, vươn tay ra khỏi tán dù, đón lấy từng tia giá lạnh rơi vào lòng bàn tay.
"Trời xanh nếu có linh, xin hãy thương xót, hôm nay ban cho Khương Vãn thoát khỏi kiếp nạn này."
Ngón tay thon dài phủ lên tay ta, xua đi cơn lạnh buốt. Tạ Trường Ẩn chăm chú nhìn ta:
"Không cần cầu trời, cầu ta là được."
"Vậy thì chàng phải giữ cho ta không chết."
Ta nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
"Nếu hôm nay có thể bình an trở về, ta sẽ nói cho chàng một bí mật."
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên gò má ta:
"Còn có bí mật nào mà ta chưa biết sao?"
Ta ôm lấy eo hắn, khẽ dịch tán dù sang một bên, để mặc cho tuyết trắng phủ đầy thân ảnh cả hai. Khương Vãn mặc một thân y phục đỏ thắm, đầu đội khăn hỉ, chậm rãi bước lên xe ngựa. Nàng dừng lại bên càng xe, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Trường Ẩn. Tạ Trường Ẩn ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn ta. Ta thì giấu mình trong đoàn thị nữ đưa dâu.
Theo hồi ức của Tạ Trường Ẩn, dọc đường đưa dâu Kỳ vương từng lợi dụng thuốc nổ gây lở đá, dẫn dụ Tiêu Dực xuất hiện. Vậy nên sau khi đội ngũ tiến vào trong núi, Tạ Trường Ẩn đề nghị tạm dừng nghỉ ngơi. Hắn dẫn người vòng lên núi, chuẩn bị tiêu diệt kẻ châm ngòi. Nhưng đến nơi mới phát hiện số lượng thuốc nổ chôn giấu nhiều gấp bội, tuyệt đối không chỉ để tạo ra lở đá. Thì ra năm đó, Kỳ Vương vốn định cùng lúc nổ chết cả công chúa Khương quốc!
Trong rừng, bóng người hỗn loạn, đao kiếm va chạm, sát khí rợp trời. Ta nhặt kiếm từ thi thể dưới đất, chém ngã kẻ tập kích sau lưng Tạ Trường Ẩn.
"Xem ra, năm đó có rất nhiều chuyện vốn bị chúng ta ngăn lại, hôm nay lại chẳng hề hay biết!"
Hắn trở tay giết thêm một người, cùng ta lưng tựa lưng, ngoái đầu nhìn ta:
"Thế thì đã sao? Năm đó có thể ngăn cản, hiện giờ lại càng có thể!"
Thế nhưng ngay khi đám mai phục sắp bị diệt sạch, hắn bỗng nhìn thấy ánh lửa bùng lên trong bụi rậm… có kẻ đã châm ngòi!
"Không ổn rồi, A Vãn!"
Tạ Trường Ẩn xoay người lên ngựa, mặc kệ sườn núi dốc đứng, thúc ngựa phi như bay xuống khiến người ta tim thắt lại. Ngay sau đó, tiếng nổ rung trời lở đất vang lên.
Đá núi ầm ầm đổ xuống, đập trúng đội ngũ đưa dâu. Người ngựa hỗn loạn, tiếng hí vang vọng khắp trời. Xe ngựa của Khương Vãn do ba ngựa kéo cũng đều mất khống chế, xoay vòng dữ dội. Tạ Trường Ẩn liều lĩnh xông vào, đứng thẳng trên ngựa, tung người nhảy lên nắm chặt cương xe. Thân thể hắn bị va đập kịch liệt, khóe môi trào máu tươi.
"A Vãn, đừng ra ngoài!"
Ta đứng trên cao, nhìn xuống cảnh tượng ấy. Thì ra, năm đó chính chàng đã liều mạng cứu ta như vậy. Hừm, kẻ phụ bạc. Rõ ràng là vì tìm ta mà vượt thời không đến đây, cuối cùng lại ở bên Khương Vãn chăm sóc nàng…
Trong lòng ta vừa hụt hẫng, lại vừa cảm thấy nực cười. Dù sao cũng đều là ta, cần gì phải so đo với chính mình như vậy?
Xe ngựa dần ổn định. Khương Vãn trong bộ áo cưới đỏ thắm đẩy cửa xe ngựa, xé bỏ khăn hỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân mình đầy thương tích, vành mắt đỏ hoe.
"Tạ Trường Ẩn……"
Giống hệt như trong ký ức của ta. Khương Vãn vừa khóc vừa lao vào lòng hắn.
"Ta không muốn gả cho hắn! Ngươi đưa ta đi đi, chúng ta bỏ trốn đi!"
Phải. Ta chưa từng nói cho hắn biết, năm mười bảy tuổi ta từng dũng cảm như vậy. Tạ Trường Ẩn bị nàng đè dưới thân, cả gương mặt đều sững lại:
"Bỏ trốn? Ngươi muốn bỏ trốn sao? Nhưng ta đã có thê tử rồi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!