Chương 15: (Vô Đề)

Ta cười đắc ý: "Điện hạ ngoan quá."

Tiêu Dực quay đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "b**n th**."

"Ta không phải b**n th**. Ta chỉ thích ngài gọi ta là A Kiều tỷ tỷ thôi." Ta nắm lấy tai hắn, "Lần đầu gặp ta, ngài còn chê ta lớn tuổi nữa."

Hắn đau đến hít mạnh một hơi: "Giờ thì không dám nữa rồi, A Kiều tỷ tỷ."

Ta ôm cổ hắn, hôn lên trán: "Ngài ngoan ngoãn gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ càng thương ngài hơn."

Tiêu Dực nhìn ta, rốt cuộc cũng bật cười:

"Nàng vốn đã rất thương ta rồi."

Sau đó, hắn ôm chặt lấy ta, mặt tựa trên đầu ta, giọng mang theo lưu luyến:

"Thuở nhỏ, mẫu phi ta không được sủng ái, sống trong căn nhà rách nát cùng ta, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không người hầu kẻ hạ, chỉ có một ma ma chăm sóc. Về sau, mẫu phi bệnh chết, ma na bảo ta đi đến trước mặt phụ hoàng tỏ ra ngoan ngoãn, ai ngờ ta vừa trở về thì bà cũng qua đời. Ta bị đưa vào cung của Hoàng hậu, chưa đầy nửa năm, Hoàng hậu cũng mất, ta lại bị bỏ rơi. Ai ai cũng chán ghét ta, ngay cả cung nữ cũng muốn giết ta.

Chỉ có nàng, nàng xuất hiện bên ta, cùng ta vinh nhục có nhau, không bỏ không rời, sống chết nương tựa vào nhau. Nàng là người quan trọng nhất đời ta."

Ta lặng người, không biết phải nói gì. Hắn đặt tay lên bụng ta:

"A Kiều tỷ tỷ, nàng nói chúng ta có con không?"

Ta khó khăn mở lời: "Thân thể ta…"

"Không sao. Bao năm nay ta đều cho người dùng dược thiện điều dưỡng cho nàng, đã tốt hơn nhiều rồi." Hắn khẽ dụi vào tóc ta, thấp giọng nói:

"Là phu quân trước kia của nàng không được thôi. Chúng ta rồi sẽ nhanh chóng có con."

Ta gượng cười cứng ngắc.

"Ta đã cầu được thánh chỉ, không cần cưới công chúa kia nữa. Chỉ cần nàng mang thai, phụ hoàng sẽ cho ta lập nàng làm Thái tử phi. Chuyện cũ, người cũng sẽ coi như chưa từng xảy ra."

Hoàng đế thật sự có thể đồng ý để hắn cưới ta làm thái tử phi sao? Ta nhìn hắn, trong lòng lập tức chấn động, nước mắt nhòa đi:

"Ngài, nhất định đã bỏ ra không ít tâm sức."

Hắn mỉm cười, lau đi nước mắt cho ta:

"Ta vốn đã luôn nỗ lực. Chỉ là tin tức chưa chắc chắn, ta không muốn nàng hy vọng suông." Ngón tay hắn khựng lại, hơi căng thẳng, "Ta còn chưa hỏi… nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

Ta nhìn hắn, cổ họng nghẹn lại, giọng run rẩy: "Ta bằng lòng."

Tiêu Dực siết chặt ta vào ngực: "Nàng đã trao trọn đời này cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không phụ nàng."

Ta gục vai hắn, cắn môi thật chặt, nước mắt rơi không tiếng động. "Được…"

Ta nghe thấy chính mình khẽ nói:

"Điện hạ, năm nay giao thừa, chúng ta trở lại Nhược Thanh điện đi, chỉ hai ta thôi, được không?"

Tiêu Dực mỉm cười đồng ý: "Được, ta cũng nhớ những ngày ở nơi đó cùng nàng."

Gió tuyết thét gào cuốn qua hành lang. Tiếng pháo lẩn khuất từ nơi xa vọng lại.

"A Kiều tỷ tỷ, ta đích thân chọn được khoai lang, tỷ còn muốn nướng ăn không…"

Tiêu Dực xách lò than đỏ rực, khẽ đẩy cửa, lập tức khựng lại. Lúc này ta đang đè trên người Tạ Trường Ẩn, nửa thân tr*n tr**, mặt đỏ bừng. Vừa ngoảnh đầu lại đã thấy hắn, ta luống cuống chụp lấy y phục che chắn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!