Ta vội xoay lại, dưới ánh trăng nhận rõ là Tiêu Dực. Hắn như đã say, gò má ửng đỏ, ánh mắt ngây dại.
"Hắn là ai? Vì sao nàng lại ở cùng hắn?"
Ta há miệng, lại chẳng biết phải nói ra sao. Tiêu Dực rũ mắt:
"Ta không cố ý theo dõi nàng. Gần đây đến tìm nhưng nàng luôn né tránh ta, ta lo lắng có chuyện, không ngờ lại thấy nàng…"
"Không phải như ngài nghĩ đâu!" Ta cuống quýt kéo tay hắn.
"Nhưng ta thấy rồi…" Hắn ngẩn ngơ nhìn bàn tay bị ta nắm, giọng điệu bình thản mà thê lương, "Nàng làm thế, là gạt ta sao? Nàng sợ ta tức giận, sợ ta làm hại hắn sao?"
Nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay ta, lại khiến ta thấy nóng rát.
"Không phải, ta chỉ sợ ngài đau lòng. Thực ra, nam nhân ấy… hắn là…"
Tiêu Dực ngẩng đầu: "Hắn là ai?"
Ta nhìn thẳng vào gương mặt của hắn. Chính là chàng. Là chàng của mười ba năm sau. Chỉ là, hiện giờ chàng chưa hề hay biết.
"Hắn là phu quân trước kia của ta. Chúng ta thất lạc sáu năm, nay mới gặp lại."
Tiêu Dực ngây ra: "Là hắn bám lấy nàng đúng không?" Giọng điệu hốt hoảng, xoay người định rời đi, "Ta sẽ sai người giết hắn."
"Đừng, đừng giết hắn."
Hắn dừng bước quay đầu, giọng điệu không thể tin: "Chẳng lẽ, nàng vẫn còn thích hắn sao?"
"Ta không thể nói rõ được! Tóm lại, ngài đừng giết hắn." Ta nghiêng đầu né tránh ánh mắt hắn.
"Nhưng nàng nói hắn đối xử với nàng không tốt, nàng cũng rất ghét hắn, tại sao vẫn không chịu buông bỏ?"
Ta bị ép đến mức buột miệng: "Chuyện phu thê, ngài không hiểu đâu!"
Trong điện lặng ngắt như tờ.
"Ta không hiểu ư?" Một tiếng cười nhạt lạnh lùng vang lên, "Vậy nàng dạy ta đi."
Lời vừa dứt, eo ta bỗng nhiên bị nhấc bổng lên. Ta bị ôm ngang, sau đó ném xuống giường. Tiêu Dực phủ người lên, cúi xuống nhìn chằm chằm vào ta.
"Cho dù hắn từng là phu quân trước kia thì đó cũng là chuyện đã qua. Giờ nàng là người của ta, sao có thể giấu diếm ta, lén lút hoang dâm cùng hắn, còn để ta bắt gặp?"
Nghe hai chữ "hoang dâm", mặt ta lập tức đỏ bừng.
"Ta… ta…" Căn bản không có cách nào giải thích.
Vừa là bạch nguyệt quang tuổi trẻ, vừa là phu quân đã chung giường sáu năm, lại là người trước mắt, tương lai của hắn, làm sao ta có thể không thích cho được? Nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ tin rằng trên đời còn có một hắn như thế..
Ta chỉ đành nhận tội: "Là ta sai."
Không ngờ Tiêu Dực lập tức nổi giận, siết chặt cổ tay ta, càng thêm phẫn nộ.
"Nàng dám thừa nhận? Nếu ta không bắt gặp, nàng thật sự định ở bên hắn sao? Nàng không thích ta ư? Nếu không thích, sao lại xăm hình cho ta, còn hôn ta…"
Hắn đột nhiên ngẩn ra, ôm ngực thì thầm:
"Chẳng lẽ nàng thật sự lừa gạt ta… Phụ hoàng nói nàng coi ta như kẻ ngốc…"
Hắn nhìn ta rất lâu rồi buông tay, quay người định rời đi. Tim ta rúng động, vội vàng ôm lấy eo hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!