Hắn ho nhẹ, nắm tay thành quyền, khẽ nói:
"Ta đâu biết "gian phu" lại là chính ta?"
Ta không muốn chấp nhặt việc nhỏ ấy. Giờ đây việc quan trọng hơn cả chính là một năm sau, ta sẽ chết.
"Ta chết như thế nào?"
Lông mày Tạ Trường Ẩn nhíu chặt, như bị nỗi đau xé nát.
"…Y phục không chỉnh tề, trên ngực trúng một nhát dao. Ta đưa nàng trở về nhưng không cứu được."
Ta siết chặt chén trà, thở dài: "Thật thảm hại."
Bàn tay hắn phủ lên tay ta.
"Khương Vãn, lần này bất kể thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng."
Ta nhìn hắn chăm chú. Vậy nếu năm xưa, hắn cũng ở đó thì sao? Dường như Tạ Trường Ẩn đọc được suy nghĩ tròng ánh mắt ta, nhấn mạnh từng chữ:
"Ta sẽ không rời khỏi nàng dù chỉ một khắc."
Ta nắm chặt tay hắn.
"Hơn nữa, có lẽ năm xưa nàng chưa chết mà chỉ đi đến nơi nào đó…" Hắn trầm ngâm rồi ngẩng đầu, "Nàng có biết sau này Tạ Trường Ẩn đi đâu không?"
"Hôm đại hôn, suốt buổi ta đều ngồi trong kiệu, ta không hề hay biết ngoài kia thế nào. Nhưng từ sau khi gả cho ngươi, ta chẳng còn nghe tin tức gì về Tạ Trường Ẩn nữa."
Bỗng như nhớ ra chuyện gì.
"Ta mơ hồ nhớ được, Tạ Trường Ẩn từng nói với một nữ tử rằng họ sẽ đến Giang Nam tiêu dao một thời gian."
Hắn trầm ngâm rồi mỉm cười nhìn ta:
"Nàng nói xem, có phải thực ra nàng không chết mà đi cùng ta rồi không?"
Ta không hiểu. Tạ Trường Ẩn khẽ đưa tay, lướt qua tai và búi tóc ta, đặt xuống hai chiếc khuyên tai cùng một đôi trâm.
"Nàng nhìn đi, năm Lâm An thứ ba, Đế Hậu xuyên về năm Vĩnh Ninh thứ mười, nàng cứu Ngũ hoàng tử, ta cứu nàng. Trong dòng thời gian này đều tồn tại hai người chúng ta. Vậy thì chỉ cần mọi chuyện lặp lại, đến năm Lâm An thứ ba, bọn họ lại xuyên tiếp thì thế gian này chỉ còn lại nàng và ta thôi, tất cả sẽ trở lại như cũ."
Mắt ta trợn to.
"Ý ngươi là, sau khi Khương Vãn và Tiêu Dực thành thân thì Tạ Trường Ẩn và A Kiều cũng lặng lẽ sống, chờ chúng ta xuyên về?"
Ánh mắt hắn nghiêm túc đến mức cực điểm:
"Nàng cảm thấy thế nào? Nếu ta chính là Tạ Trường Ẩn, năm đó vì lý do gì lại để nàng gả cho Tiêu Dực?"
"…Ta tưởng là vì huynh tự ti, thấy mình không xứng với công chúa."
Hắn nhắm mắt, ra vẻ chán ghét cực độ:
"Khương Vãn, có phải đầu óc nàng có vấn đề không?"
Ta liếc mắt lạnh nhạt:
"Huynh có thể đối xử tử tế hơn với A Kiều tỷ tỷ của mình không?"
Hắn sững lại, giọng dịu hơn hẳn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!