Chương 10: (Vô Đề)

14.

"Ta biết điều này rất khó hiểu, nhưng sau khi ta gả cho Tiêu Dực, hắn đăng cơ làm hoàng đế, say mê luyện dược, thử nghiệm xuyên qua thời không… rồi ta đến được nơi này. Ban đầu, ta thật sự rất muốn đi tìm huynh…"

Hắn bỗng nhiên cắt ngang: "Vì sao cô lại muốn tìm ta?"

Ta ngẩng đầu, nhìn vào người yêu đã mong nhớ từ lâu, trong lòng bỗng dâng lên dũng khí vô hạn.

"Dù ta từng làm thái tử phi hai năm, hoàng hậu năm năm, nhưng trong lòng ta, từ đầu đến cuối, chỉ có mình huynh, vẫn mãi như thuở ban sơ."

Tạ Trường Ẩn nhìn ta, ánh mắt không thể tin nổi.

"…Tiêu Dực đối xử với cô không tốt sao?"

"Hắn…" Giọng ta khựng lại, cũng chẳng rõ hắn hỏi là Tiêu Dực nào, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: "Cũng… tạm được. Nhưng người ta yêu, chưa bao giờ là hắn."

Nghe vậy, Tạ Trường Ẩn chợt cười.

"Tạm được… à, tạm được… thật giỏi…"

Ta không hiểu nguyên do nên lập tức hỏi: "Huynh sao vậy?"

Hắn nói không có gì rồi ngồi xuống, cầm lấy miếng bánh đào hoa nếm thử.

"Có hơi khô."

Ta vội rót trà cho hắn. Hắn lại nhíu mày: "Đường bỏ nhiều quá rồi."

Ta sững lại: "Vậy sau ta sẽ cho ít đi."

"Ừ, nhớ học cho tử tế."

Ta lẳng lặng thu dọn hộp bánh. Sao Tạ Trường Ẩn khác hẳn trong ký ức của ta thế này? Rõ ràng trước kia rất ôn nhu, sao bây giờ lại thành ra khó chiều đến vậy? Nhưng sau khi trách mắng ta một trận, dường như tâm trạng hắn lại khá hơn. Khi ta xoay người định đi, hắn kéo tay ta, mạnh mẽ ôm trở lại, ghì chặt trong lồng ngực.

"Ta nhớ nàng đến phát điên."

Nỗi nhớ nặng nề như xuyên thủng thời gian, ép người ta nghẹt thở. Ngực ta quặn lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

"Ta cũng nhớ huynh, Tạ Trường Ẩn."

Hắn ôm ta chặt hơn nữa, nụ hôn rơi dọc từ má xuống cổ, mê luyến khẽ thì thầm:

"Không phải… không phải đâu…"

Sau gáy truyền đến hơi lạnh… là nước mắt của hắn. Ta không hề tự mình đa tình, không hề tự lừa mình dối người. Năm đó, hắn thật sự đã yêu ta. Vì thế, cho dù hắn bắt bẻ bánh ngọt của ta, ta cũng đều tha thứ. Trở về, ta bái sư học nghệ, chỉ chuyên tâm học món bánh đào hoa này, lạnh nhạt với Tiêu Dực, thỉnh thoảng lại hẹn gặp Tạ Trường Ẩn. Lần nào hắn cũng tới.

Nửa tháng sau, món bánh hoa đào ấy đến cả hắn cũng chẳng bắt bẻ nổi. Ngay lúc ấy, ta đưa ra một yêu cầu.

"Tạ Trường Ẩn, ta muốn nhìn dung mạo của huynh."

Hắn suýt chút nữa bị sặc.

"Không… không được, ta rất khó coi."

Ta đưa trà cho hắn:

"Huynh không cần xấu hổ. Trước đây ta từng nghe người khác nói, huynh rất tuấn mỹ mà."

Tạ Trường Ẩn đột ngột đứng dậy: "Không, ta không tiện!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!