Chương 1: (Vô Đề)

1.

Năm Kiến An thứ năm, Đế vương tin lời vu y, đắm chìm trong việc luyện dược. Nghe nói, nếu uống loại thuốc kia vào thì có thể khiến người quay về quá khứ. Quần thần lo lắng xã tắc, quỳ sụp cầu khẩn Hoàng hậu khuyên ngăn.

Đêm khuya, ta vội bước tới Trường Tín điện. Đế vương ngồi uy nghi trên đài cao, trước mặt đặt ba viên thuốc.

"Vu y từng nói, chỉ cần trẫm uống thuốc này thì có thể trở về bên cạnh nàng."

Quần thần đồng loạt quỳ xuống khuyên can.

"Bệ hạ, tuy thuật pháp của Sở vu y xuất quỷ nhập thần nhưng hắn từng là đảng cũ của Kỳ Vương, nay lại bỏ trốn biệt tích, sao có thể tin tưởng cho được?"

Ta bước vào điện, đối diện từ xa cùng Tiêu Dực.

"Hoàng hậu nương nương, xin người hãy khuyên nhủ Bệ hạ!"

Đây là năm thứ năm ta làm Hoàng hậu, trong hậu cung chỉ có một mình ta. Người người đều cho rằng Đế vương si tình. Nhưng họ nào biết, người madf Tiêu Dực si tình, chưa từng là vị hoàng hậu như ta.

Nàng là một cung nữ đã lớn tuổi. Một cung nữ theo hầu hắn sáu năm. Một cung nữ đã chết vào bảy năm về trước. Người mà Tiêu Dực điên cuồng muốn tìm lại chính là nàng.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu, mùng chín tháng Giêng, nước Khương gửi công chúa sang hòa thân, Thái tử Tiêu Dực đại hôn, Kỳ Vương mai phục ám sát. Công chúa Khương Vãn hào thân, ngồi trong xe ngựa, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Mà cung nữ kia, vì cứu Tiêu Dực mà bỏ mình.

Năm ấy, không ít người thầm vui mừng thay ta, bởi cái gai trong mắt đã tự nhiên biến mất. Chỉ có ta biết, tất cả đều đã xong rồi. Từ đó, Tiêu Dực vĩnh viễn không thể quên đi nàng. Không ngờ, ta và cung nữ kia lại có vài phần tương tự.

Đêm động phòng, Tiêu Dực cởi bỏ váy áo của ta.

"A Kiều nói, không được lạnh nhạt với thê tử trong đêm tân hôn."

Hắn coi lời nàng nói như thánh chỉ, viên phòng cùng ta cho có lệ. Dù phát hiện ta là lần đầu, hắn cũng chỉ chau mày. Về sau, vào mùng chín tháng giêng mỗi năm, Tiêu Dực đều cố tình uống say, chăm chú nhìn gương mặt ta rồi khẽ gọi cái tên kia.

"A Kiều… A Kiều tỷ tỷ, ôm ta một cái đi…"

Ta đã quen với bệnh chứng của hắn, học được cách dịu dàng ôm lấy, khẽ gọi hắn một tiếng Thái tử Điện hạ. Mỗi lần hắn rời đi, ta lại ngẩn ngơ thất thần.

Thị nữ Thực Hà an ủi ta: "Nương nương, tuy bệ hạ không quên được A Kiều, nhưng bên người chỉ có mình người thôi."

Thực Hà cũng từng biết A Kiều.

Ta từng hỏi nàng: "Chúng ta thật sự giống nhau sao?"

Nàng đáp: "Không giống. A Kiều không có xuất thân cao quý như người, cũng không trầm tĩnh yên lặng như người."

Lúc ấy ta đã hiểu ra. A Kiều là một tia sáng, còn ta chỉ là một cái bóng.

"Cũng là bởi vì ta giống nàng nên ngươi mới đối xử tốt với ta như vậy sao?"

Thực Hà mỉm cười: "Không, vì nương nương chính là nương nương thôi."

Như vậy là đủ rồi.

Ta vẫn là Khương Vãn. Làm thế thân, đáng sợ nhất là lâu ngày sẽ quên mất bản thân mình vốn là ai. Như giờ phút này, Tiêu Dực lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu băng giá: 

"Ngay cả hoàng hậu cũng muốn ngăn trẫm sao?"

Hắn biết, ta ở Đại Ngu không người thân thích, không chỗ nương tựa, vinh nhục sống chết đều buộc chặt vào hắn. Hắn cũng biết, ta cam tâm làm thế thân, thuận theo hắn, nghe lời hắn, không có cốt khí, càng chẳng thể làm Hậu hiền lương thục đức. Nhưng ta vẫn bước tới gần hắn.

Bỗng nhiên Tiêu Dực đứng bật dậy, gương mặt âm u. Ta nhìn hắn, khẽ lắc đầu, chậm rãi bước lên.

"Không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!