Chương 85: (Vô Đề)

Đêm đó Cố Từ Uyên cùng Đường Thời Ngữ đi tàu điện ngầm trở về trường học, dọc trên đường đi bọn họ đều không nói gì, chỉ là đi cạnh nhau. 

Anh đưa cô đến cửa của Hoa Vũ. Dưới ánh trăng, Đường Thời Ngữ bất lực nhìn anh: "Cậu nhìn tôi cười suốt quãng đường, không mệt sao?" 

Nụ cười của thiếu niên không thay đổi, tự tin lắc đầu: "Rất vui."

Cô cảm thấy hơi buồn cười, cậu bé trước mặt có một chút giống Alaska mà cô nuôi. 

"Tôi vào đây, tạm biệt." 

"Tôi sẽ đưa chị đến ký túc xá." 

" ……… Tùy cậu."

Cho tới bây giờ, Đường Thời Ngữ chưa từng cảm thấy mình dễ nói chuyện như vậy. 

Trước khi chia tay, anh muốn để lại thông tin liên lạc của cô, chân thành thổ lộ một lần nữa, nói rằng anh sẽ nghiêm túc theo đuổi cô. 

Đường Thời Ngữ thành công lại bị anh làm cho đỏ mặt. Ngày thứ bảy theo đuổi cô, trời mưa nhẹ. 

Cố Từ Uyên đi ra từ phòng thí nghiệm, cởi áo blouse trắng ra, cầm điện thoại nhắn tin cho Đường Thời Ngữ: 

[Tôi vừa làm thí nghiệm xong, bây giờ đi tìm chị, buổi tối có rảnh không? Ăn tối cùng nhau!]

Anh đang bận rộn với một cuộc thí nghiệm, đã không đi tìm cô trong hai ngày, nhớ cô, muốn gặp cô ngay lập tức. 

Cố Từ Uyên cầm ô đen, đạp bọt nước trên mặt đất đi về phía trường đối diện. 

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Điện thoại di động rung lên. 

[Tôi vừa hoàn thành bài nhảy xong, chờ cậu trong lớp học khiêu vũ, có thời gian rảnh vào ban đêm, có thể ăn tối cùng nhau.] ~

Cố Từ Uyên cười ngây ngô.

Cô thật khờ khạo. Luôn trả lời tin nhắn của anh một cách nghiêm túc, nhưng khi trả lời, phải đối chiếu với câu hỏi của anh, như thể có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. 

Anh tăng tốc độ, đi về phía Hoa Vũ, tâm trạng tiếp tục tốt cho đến khi anh mang theo ô đứng ở cửa lớp học, thấy một chàng trai tỏ tình với cô. 

"Hãy là bạn gái của tôi, được chứ?" 

Chàng trai nói xong, chờ đợi trong lo lắng. 

Tay Cố Từ Uyên nắm chặt tay cầm ô, vì tay hắn khẽ run nên giọt nước trên ô nhanh chóng lăn xuống. 

Đường Thời Ngữ khẽ lắc đầu, giọng nói lạnh lùng, "Xin lỗi, không được." 

"Tại sao? Cậu không có bạn trai, cậu có thể nói chuyện với tôi." 

"Làm sao bạn biết rằng tôi không có bạn trai?" Cô hỏi ngược lại. 

Chàng trai nhìn cô một cách đầy hoài nghi. 

Trái tim của Cố Từ Uyên lạnh đi một nửa. 

Anh chỉ không đến gặp cô trong hai ngày! 

Hai ngày, chỉ hai ngày! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!