Chương 50: (Vô Đề)

Canh giờ còn sớm, còn chưa tới giờ Tý, Đường Thời Ngữ đi ra từ trong phòng mẫu thân, dặn dò Vân Hương đi chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi Hộ Quốc tự.

Hộ Quốc tự là quốc tự của Đại Phụng triều, là ngôi chùa nổi tiếng và linh nghiệm nhất ở kinh thành và vùng lân cận.

Theo lý thuyết muốn đi thắp hương thì nên đi sớm mới đúng, bởi vì Hộ Quốc tự mỗi ngày đều có giới hạn số lượng người, mỗi ngày tiếp đãi một trăm hương khách.

Đi trễ thì không cho vào.

Hôm nay vội vàng, bọn họ lập tức xuất phát, đến Hộ Quốc tự cũng phải qua giờ Ngọ, đáng lẽ có giới hạn người, nhưng Đường mẫu có giao tình với cao tăng của Hộ Quốc tự nên Đường Thời Ngữ tới lấy bái thiếp từ chỗ mẫu thân, mặc dù đến trễ nhưng cũng có thể vào chùa.

Có người quen thì dễ làm việc, lời này đi đâu cũng áp dụng được.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Cố Từ Uyên còn đang ở trong phòng cân nhắc phương thuốc mới, đang ngồi ở giữa một đống dược liệu trầm tư suy nghĩ, hướng về phía phương thuốc viết viết vẽ vẽ, Đường Thời Ngữ từng bước tiến vào cửa, không chút giải thích kéo hắn đi ra ngoài.

"A Ngữ? Có chuyện gì vậy?"

Cố Từ Uyên bị kéo lê lảo đảo, bút lông tay trái run lên, để lại một đường thật dài trên giấy. Hắn chật vật đứng dậy, giơ tay lên tay ném dược liệu trong tay, theo Đường Thời Ngữ kéo ra ngoài.

Trong chớp mắt, họ ra khỏi sân. Đường Thời Ngữ kéo thiếu niên bước nhanh đi, bước chân dồn dập, tiểu nha hoàn quét dọn trong phủ nhao nhao ghé mắt nhìn.

"A Ngữ nàng chậm một chút, chúng ta đi đâu sao?"

Nàng vội vàng nói: "Ừm, đi Hộ Quốc tự."

"…… Hộ Quốc tự?" Tần suất chớp mắt của thiếu niên chậm lại, ba chữ ở trong miệng hắn nhai đi nhai lại.

Mãi cho đến khi lên xe ngựa, hắn mới lấy lại tinh thần. Lặp lại hỏi: "Hộ quốc tự?" 

"Đúng." Đường Thời Ngữ nghiêm túc nhìn hắn.

Cố Từ Uyên nhìn đôi mắt động lòng người của nàng, nhất thời nghẹn lời. Hắn đọc những gì nàng chưa nói hết từ đôi mắt của nàng.

Nàng dùng phương thức này để làm hắn an tâm.

Cố Từ Uyên trầm mặc cúi đầu xuống.

"A Uyên, ta biết chàng cực kỳ để ý lời nói của lão già kia, nhưng trình độ của hắn như thế nào, ta và chàng đều không biết lắm. Hắn một trận hồ ngôn loạn ngữ quấy nhiễu tâm thần của chàng, ta cũng cảm thấy chàng cảm thấy được."

"Ta biết chàng vẫn canh cánh trong lòng như trước, cho nên lúc này đây, chúng ta cùng đi đối mặt."

Sau này, bọn họ còn phải đối mặt với đau khổ hơn, đây mới chỉ là khởi đầu.

Lời nói nhẹ nhàng của thiếu nữ chậm rãi chảy xuôi, giống như dòng suối mùa hè, ôn tuyền vào mùa đông. Dòng nước ấm chui vào trong lòng hắn, nơi đó không còn lạnh như băng nữa, làm cho cả người đều trở nên ấm áp.

"Ta thẳng thắn với mẫu thân, bà ủng hộ ta đi cầu phúc, bà còn nói có thể tìm cao tăng chọn một quẻ." Đường Thời Ngữ ôn nhu nhìn hắn, giọng điệu kiên định, "Ta không tin chúng ta trời sinh không hợp."

Ngược lại, nàng cảm thấy A Uyên là nam nhân phù hợp nhất với nàng trên đời.

Cố Từ Uyên giật mình trong một thời gian dài.

Trong nháy mắt biểu tình của hắn đặc biệt trở nên mờ mịt luống cuống.

Hắn chưa từng mê mang như vậy, cho dù là khi lớn lên một mình, một lần nghe người khác mắng hắn dã hài tử, mắng hắn là tên sao chổi, hắn cũng không có nghĩ tới vì sao mình bị vứt bỏ, hắn từ trước đến nay không để trong lòng những chuyện này.

Đại khái là trời sinh lạnh lùng nên hắn cảm thấy như vậy rất tốt.

Nhưng khi lão già kia nói ra hắn không nên tới gần A Ngữ, hắn cảm nhận được sự phẫn nộ và khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!