Chương 48: (Vô Đề)

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một bóng đen đi vào từ ngoài cửa sổ.

Thân thủ bóng đen kia cường tráng, rơi xuống đất im lặng không một tiếng động. Hắn nhẹ nhàng quen thuộc trong bóng tối vòng qua tất cả chướng ngại vật, trực tiếp đi tới trước giường Đường Thời Ngữ.

Hắn híp mắt, xuyên qua màn trướng mông lung nhìn về phía thân ảnh đang nhô lên trên giường, trái tim đang nhảy lên chậm rãi dịu lại.

Cố Từ Uyên buông lỏng hơi thở, ở trước giường nhìn một lúc lâu, tay mấy lần đụng vào màn màn giường, rồi lại khiếp đảm thu hồi, cuối cùng cũng không có xốc lên.

Thiếu niên im lặng một lát, chậm rãi ngồi xuống, đầu dựa vào mép giường, nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại là một mảnh huyết sắc.

Những ngày cuối cùng của kiếp trước, hình ảnh liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn nhớ rõ mình đang hết sức ngẫu nhiên gặp lại nàng, khi đó nàng đính hôn với Tề gia công tử, khi đó mặc dù trong lòng hắn có chút không thoải mái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cố Từ Uyên chưa bao giờ tới gần nàng, hắn biết rõ mình là người như thế nào, cũng biết mình không có tư cách xuất hiện, dù sao cho dù hắn đi tới trước mặt nàng thì nàng cũng không biết hắn.

Khách qua đường mà thôi.

Hắn âm thầm đi theo nàng một thời gian, giống như một tên biến thái, thấy nàng sống rất tốt, trong lòng có chút an ủi.

Rất tốt, nàng và nam nhân đó môn đăng hộ đối, rất tốt.

Đường Thời Ngữ thành hôn đêm trước, cuối cùng hắn từ Đường gia rời đi, lặng yên không một tiếng động, không ai phát hiện.

Cũng giống như hắn đã theo nàng trong nhiều tháng, không ai phát hiện ra.

Đêm đó hắn đi quán rượu, uống rượu cả đêm, lần đầu tiên trong đời say rượu.

Ngày hôm sau, hắn đứng ở bên đường, đứng trên con đường đón dâu, lẳng lặng chờ hỉ kiệu đi qua.

Hắn chờ đợi một ngày, không có, đều không có, ngày đó giống như một ngày bình thường, không có gì mảy may thay đổi.

Trong nháy mắt đó của hắn là kinh hỉ, hắn nghĩ vớ vẩn, là nàng hối hận sao? Nàng không thành hôn, vậy hắn có thể cướp nàng đi không?

Những suy nghĩ tồi tệ như vậy là thoáng qua.

Hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả nơi an thân cũng không có, hắn không xứng với nàng.

Cố Từ Uyên mang theo một tia hy vọng, mang theo một thân toàn mủi rượu của đêm trước, cất bước đi về phía Xương Ninh Hầu phủ.

Khoảng khắc lúc trèo vào sân, hắn nhìn thấy, là một mảnh huyết sắc kia.

Buổi sáng tin tức cả phủ Xương Ninh Hầu phủ bị sát hại truyền đến Tề phủ, Tề gia đương nhiên cho người đến xem, tin tức truyền đến trong cung, người phá án đến xem hiện trường, vội vàng tuần tra xong liền che Đường phủ.

Bốn phía không có người, ngay cả gió cũng yên tĩnh.

Cố Từ Uyên ngơ ngác nhìn thi thể cả phủ, hoảng hốt lo sợ, sự sợ hãi bò đầy trong lòng.

Hắn lo lắng lướt qua phủ không một người, tìm từng gian từng phòng, lật từng li từng tí. Không tìm thấy người của nàng, hoặc xác chết của nàng, tất cả đều không có.

Hắn không rõ đây là cảm giác gì, vừa không hy vọng tìm được nàng, vừa hy vọng có thể nhìn thấy nàng bình yên vô sự trốn ở một góc nào đó, không bị người phát hiện.

Nỗi thất vọng cứ dồn dập làm cho trái tim hắn dần dần chết lặng, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm trong đầu.

Nếu tìm được nàng, liền mang nàng đi, cả đời này đều canh giữ nàng che chở nàng.

Đáng lẽ hắn nên đưa nàng đến bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!