Lúc này giữa trưa, trên đường có rất đông người, cuộc xung đột của họ nổ ra ở giữa đường phố.
Lúc trước ba người bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đã thu hút không ít người, lúc này Cố Từ Uyên đột nhiên ra tay, nhanh chóng mà tàn nhẫn, dọa không ít người.
Tiếng la hét vang lên, người qua đường càng tụ tập nhiều, một số người vây xem lớn mật chỉ trỏ bọn họ.
Cố Từ Uyên mắt điếc tai ngơ, ánh mắt hắn đỏ bừng, một tay bóp cổ lão nhân, nâng người từ trên mặt đất lên.
Ống tay áo thiếu niên theo động tác vén lên, lộ ra gân xanh trên cánh tay rắn chắc bị siết chặt. Sắc mặt hắn rất khó coi, trong mắt một tia sáng đều không có, ánh mắt tối đen như vực thẳm không đáy, cơ bắp toàn thân hắn đều dùng sức, không khí giương cung bạt kiếm.
Lão nhân mặc áo bào bị bóp đến mắt trợn trắng, hai chân vô lực đạp trên không trung, tay cào loạn khắp nơi, có hai cái thậm chí đánh vào người Cố Từ Uyên, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, cánh tay giơ thẳng lên, mặc cho đối phương đạp vào, vẻ mặt hờ hững, giống như trong tay nắm không phải là một mạng người.
Cố Từ Uyên chưa bao giờ tin thần thánh, nhưng lại kiêng kỵ nhất khi nghe những lời tuyệt vọng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với nàng, cho dù tái sinh một đời thì hắn cũng chịu không nổi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Trơ mắt nhìn nàng chết, nhìn sinh mệnh của nàng ngày càng biến mất, kiếp trước hắn đã trải qua một lần, mỗi ngày đều giống như trải qua một lần thống khổ.
Thiên Sát Cô Tinh sao…
Khó trách, khó trách hắn từ nhỏ đã không có phụ mẫu, đại khái là bởi vì mệnh cách không hợp đi, rất nhiều chuyện đều là định mệnh, hắn nhất định lẻ loi một mình cả đời.
Khó trách, trước khi hắn tìm được nàng, nàng đã sống rất tốt, cho đến khi hắn cố gắng đến gần, nhưng nàng đã chết.
Đường Thời Ngữ sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng cởi mũ, xông lên, nắm tay hắn.
"A Uyên!"
Nàng kêu lên, lắc cánh tay của hắn.
"A Uyên! Chàng có thể bỏ người đó xuống được không? Hắn chỉ thuận miệng nói, chàng không cần tin, chàng mau buông người xuống!"
Đường Thời Ngữ chưa từng sợ hãi như vậy.
Bởi vì nàng đã từng thấy qua bộ dáng giết người của hắn, cùng vẻ mặt hiện tại giống nhau như đúc.
Thậm chí tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn vào lúc này.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn mất kiểm soát như vậy.
Đường Thời Ngữ chỉ mong hắn có thể nghe được lời của nàng rồi buông người ra.
"A Uyên, chàng có nghe không, buông người ra, theo ta về nhà được không?"
"A Uyên! Chàng để ý tới ta, chàng đừng hù dọa ta…"
Đường Thời Ngữ gấp đến độ rơi nước mắt, mắt thấy cách đó không xa người đi về phía này càng ngày càng nhiều, nàng cuối cùng không để ý đến cái khác.
Bất chấp nhiều người chung quanh nhìn, nàng liền đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trước mặt dân chúng Phụng Kinh, tiến lên ôm lấy thiếu niên huyền y dáng người cao ngất.
Mũ của nàng đã được ném xuống đất, và khuôn mặt của nàng xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
Một mảnh xôn xao.
Ai đó nhận ra nàng và chỉ vào nàng, nhưng nàng không quan tâm.
Trái tim Đường Thời Ngữ sắp nhảy ra.
Nàng đem cảm giác xấu hổ và giáo dưỡng ném ra sau đầu, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của thiếu niên, hít sâu vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!