Mưa nhỏ dần.
Vân Hương quay lại, phát hiện hai chủ tử trong phòng có bầu không khí kỳ lạ.
Đường Thời Ngữ ngồi ở bên giường, tóc nàng hình như có chút rối loạn, y phục cũng không chỉnh tề như trước kia, đôi mắt giống như đã khóc, giờ phút này vẻ mặt nàng ngốc trệ, ánh mắt trôi đi.
Tâm tình A Uyên công tử cực tốt đang tựa vào tường, vẻ mặt biếng nhác, chân dài chống lên, cả người nhàn tản và thả lỏng không thể nói trước được.
Vân Hương gãi gãi đầu, đi đến bên giường, "Cô nương?"
"Ừm." Đường Thời Ngữ khó khăn hoàn hồn, mím môi sưng đỏ, "Sao đi lâu vậy?"
"Ngài phân phó nô tỳ đi tìm cái bọc, trên đường trở về đột nhiên mưa to, nô tỳ liền tìm nha hoàn tỷ tỷ trong phủ mượn hai cái ô." Vân Hương trải phẳng bọc hành lý trên giường, bọc vào y phục cũ của Cố Từ Uyên lại.
Vân Hương chậm rãi nói về cuộc gặp gỡ của nàng, "Kết quả khi đi qua hành lang, gặp phải đại công tử và tứ công chúa."
Tầm mắt Đường Thời Ngữ đang theo động tác Vân Hương bao y phục di động, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, cắt ngang nàng: "Đại ca ta? Và tứ công chúa?"
Làm thế nào mà hai người gặp nhau?
Vân Hương cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy đại công tử từ trước đến nay thanh tâm quả dục, lãnh đạm cổ hủ nhìn thấy nàng, khó có được lộ ra thần sắc thận trọng, hơn nữa đại công tử luôn luôn thích sạch sẽ, cả người đều là bùn, có vẻ đặc biệt chật vật.
Ngược lại, tứ công chúa, vẻ mặt áy náy đuổi theo phía sau hắn, liên tục xin lỗi.
Đường Kỳ Nguyên nhìn thấy Vân Hương, giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng gọi nàng lại.
Tứ công chúa thấy nha hoàn bổn gia người ta tới, nàng công chúa, liền không quấn rầy họ nữa.
Chỉ trước khi đi thì nói một câu.
Tiểu công chúa nhướng cổ, cằm lên, thanh âm nũng nịu còn có chút run rẩy, "Đường công tử, hai lần này thật sự rất xin lỗi! Ta, chúng ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau! Lần sau chắc chắn sẽ cho phép chàng nhìn ta với đôi mắt khác!"
Mặc dù giọng điệu của nàng ngạo mạn nuông chiều, nhưng Vân Hương vẫn nghe ra một loại ý tứ cậy mạnh, giống như một con hổ giấy.
Đường Kỳ Nguyên từ trước đến nay mặt không chút thay đổi lộ ra một tia bất đắc dĩ, hắn nhẹ giọng nói: "Công chúa vẫn mau hồi cung đi, thái tử điện hạ tìm không thấy ngài, sẽ sốt ruột."
Tiểu công chúa đứng dưới ô tỳ nữ, nhìn hắn một hồi, Vân Hương rõ ràng nhìn thấy trên mặt nàng chợt lóe lên thẹn thùng.
"Vậy, Đường công tử kia, chúng ta…. Tạm biệt."
Đường Kỳ Nguyên thản nhiên gật đầu, mặt không gợn sóng, "Tạm biệt."
Bóng ảnh nhỏ nhắn kia càng đi càng xa, Đường Kỳ Nguyên mới thu hồi tầm mắt.
"Cái kia… Công tử, ngài không bằng trước tiên thay quần áo, đều ướt đẫm. "
Còn có một thân bùn này, giống như vừa mới từ trong bùn lăn ra một lần."
Mới vừa rồi Tứ công chúa đứng dưới chiếc ô duy nhất, nàng vẫn đuổi theo Đường Kỳ Nguyên, chính là muốn cùng đối phương cùng nhau che một cái ô, thế nhưng cây vạn tuế không ra hoa, đầu gỗ Đường Đại công tử thời thời khắc khắc ghi nhớ lễ nghi và bổn phận, kiên quyết cự tuyệt, bởi vậy chỉ có một mình hắn, bị dầm hoàn toàn.
Đường Kỳ Nguyên không có biểu tình gì gật đầu, vì thế Vân Hương lại có thêm nhiệm vụ mới, nàng lại đi tìm Tôn ma ma mượn một bộ xiêm y, dẫn Đường Kỳ Nguyên đi phòng khách, dọc theo đường đi Vân Hương nói chuyện Đường Thời Ngữ bên này, bảo hắn không cần lo lắng.
"Cô nương và Uyên công tử đã nghỉ ngơi trong phòng khách, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư còn đang ở trong nữ sảnh, phu nhân còn đang nói chuyện với Vương phi, ước chừng là muốn chờ mưa ngừng, hoặc là nhỏ một chút rồi hồi phủ, ngài không cần gấp gáp, có thể nghỉ ngơi một lát."
Đường Kỳ Nguyên hiếm khi bị phân tâm khi có người nói chuyện với hắn, giờ phút này hắn không yên lòng lắng nghe, tâm tư không biết bay đến nơi nào.
Chờ Vân Hương xử lý xong sự việc bất ngờ này, mới vội vàng chạy về phía Đường Thời Ngữ.
Đường Thời Ngữ nghe Vân Hương nói xong, khẽ nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!