Chương 3: (Vô Đề)

Đường Thời Ngữ không muốn gặp Đường Thời Uyển, không phải là vì lo lắng bản thân Đường Thời Uyển sẽ hại nàng, mà là vì Đường Thời Uyển sắp mang đến tin kia.

Cố Từ Uyên thấy nàng thất thần, tay đang kéo tay áo nàng buông xuống, "A Ngữ, tỷ đang nghĩ cái gì vậy?"

Hai má thiếu niên dán vào chân nàng, đôi mắt to chớp chớp, thật giống chú chó Tiểu Bạch mà nàng nuôi.

Tiểu Bạch cũng được mang về từ am Thanh Tâm, lúc đầu cũng rất hay dính nàng, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Cố Từ Uyên ở bên cạnh nàng thì Tiểu Bạch sẽ trốn ra xa, mặc cho nàng gọi thế nào cũng không tới gần, chờ Cố Từ Uyên đi rồi thì Tiểu Bạch mới dám ló đầu ra nhìn, hơi cẩn thận chạy về, vẫy đuôi vây quanh nàng.

Một người một chó, dáng vẻ làm nũng đều giống nhau như đúc.

Thiếu niên không đợi được trả lời trong khoảng thời gian lâu như vậy, lại hỏi một lần nữa, cau mày càng dùng sức kéo ống tay áo nàng.

Giống như một đứa trẻ cầu xin sự chú ý.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Tỷ đang suy nghĩ, trốn thoát không phải là một giải pháp tốt cho vấn đề." 

Nàng có thể tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời. Nếu muốn bảo vệ toàn bộ Hầu phủ thì cần phải nghênh đón sự khó khăn mới đúng.

Dứt lời, ánh mắt thiếu niên trầm xuống. Hắn lặng yên không một tiếng động quay đầu sang một bên, cơn bão trong mắt đang kịch liệt quay cuồng, sát khí bị hắn liều mạng áp chế, hít sâu mấy cái mới miễn cưỡng đè xuống.

Cốc cốc.

"Cô nương, phu nhân bên kia mời ngài qua." Vân Hương ở ngoài cửa nói.

Đường Thời Ngữ khẽ thở dài, "Biết rồi."

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu niên, hắn nghe lời ngẩng đầu, đứng lên đỡ nàng.

Chạm đến đầu ngón tay nàng là một mảnh lạnh lẽo, lạnh như tuyết đọng lại trên đỉnh núi cao quanh năm, lạnh đến mức làm cho lòng người sinh lòng phiền não và thô bạo.

Ngón tay Cố Từ Uyên khẽ run lên, môi mỏng mím chặt, không nói một lời lấy áo choàng từ trên kệ xuống, khoác cho nàng, rồi đưa tay giúp nàng vén mái tóc dài xõa dưới y phục ra, thuận lợi sửa sang lại.

Đầu ngón tay thiếu niên như có như không lướt qua làn da mịn màng dưới gáy nàng, nàng theo bản năng ngửa đầu ra sau, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc.

Động tác thân mật như vậy cho tới bây giờ hắn chưa từng làm qua.

Cố Từ Uyên không nhìn, biểu hiện của hắn rất tự nhiên, nhếch miệng cười với nàng.

Hắn cười, hai cái răng nanh bén nhọn liền lộ ra, giống như một con sói nhỏ.

Nàng nhìn vào mắt hắn, ánh mắt thiếu niên trong suốt và sáng ngời, không chứa một tí tạp chất nào, sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì mà nàng từng thấy, ánh mắt đen láy, trong suốt lóe ra ánh sáng, giống như hắc bảo thạch.

Nàng ngưng thần nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt trong suốt của hắn dần dần nhuộm một tia u ám.

Hắn hỏi, "Có chuyện gì vậy?" 

Nàng cười, "Không có gì, đi thôi." 

Hắn gật đầu, nhắm mắt theo sau.

Hai người đi về phía chủ viện, nha hoàn, bà tử trên đường nhao nhao hành lễ với hai người, tiếng chào hỏi không dứt bên tai.

"Đại cô nương tốt."

"Uyên công tử tốt."

Bởi vì Cố Từ Uyên có ân cứu mạng Đường Thời Ngữ, hơn nữa Đường mẫu cố tình tăng địa vị của Cố Từ Uyên lên, nên trong Hầu phủ này, đa phần mọi người đều coi hắn như nửa chủ tử mà đối đãi, mặc dù hắn là cô nhi không cha không mẹ.

Tất cả mọi người đều quen với việc hai người như hình với bóng, đều biết cái mạng này của Đại cô nương là do Uyên công tử cứu về, nghe nói y thuật của Uyên công tử xuất thần nhập hóa, thần y lợi hại nhất trong kinh cũng khen không dứt miệng, hai người ở cùng một viện là để kịp thời xử lý biến cố diễn ra bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!