Chương 27: (Vô Đề)

Từ nhỏ Cố Từ Uyên đã luyện võ, tố chất thân thể rất cường tráng, đến buổi chiều ngày sau thì đã hết sốt, người có thể đi trở lại.

Thân thể hắn tốt lên, giống như một tiểu hầu theo đuôi phía sau Đường Thời Ngữ cả ngày, không rời một lúc nào, nếu nói về sự thay đổi, chính là càng thêm dính người.

Ba mươi tháng tư hôm nay, trên phủ đến quản sự của làng vải như thường lệ.

Vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, làng vải nổi tiếng nhất Phụng Kinh sẽ phái quản sự đến Xương Ninh Hầu phủ đo thân thể cho quý nhân, nhất là cơ thể của mấy vị tiểu chủ tử còn đang trong giai đoạn phát triển, cách một khoảng thời gian liền phải đo lại y phục.

Quản sự sẽ ghi lại kích thước của các chủ tử, nếu số liệu có sai lệch so với tháng trước, như vậy phải may lại y phục mới. Các chủ tử tự mình lựa chọn màu sắc, lựa chọn chất liệu, hoa văn và kiểu dáng vải, các tú nương của làng vải sẽ cắt may theo mẫu, sau đó đưa tới đây.

Từ trước đến nay, Cố Từ Uyên không thích người khác chạm vào hắn, nhưng mỗi tháng chỉ cần nhịn một lần này là tốt rồi, hắn không muốn gây phiền toái cho Đường Thời Ngữ.

Nhưng hôm nay đã xảy ra chút ấp.

"Xin lỗi A Uyên công tử, nha đầu mới tới không hiểu chuyện."

Quản sự ma ma cúi đầu khom lưng cười, bà trở tay vặn lên người tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Mặt của Cố Từ Uyên lạnh lùng, nửa người mặc ngoại bào đứng ở một bên.

Khi Đường Thời Ngữ nghe tin thì chạy tới, rồi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Làm sao vậy?"

Cố Từ Uyên thấy nàng đến, lập tức đứng dậy đi về phía nàng. Vẻ mặt hắn uất ức, ôm lấy áo bào, che trung y bên trong, bộ dạng như vừa mới bị nam nhân cưỡng đoạt.

Đường Thời Ngữ quay đầu nhìn Lý ma ma, rồi nhìn nha hoàn nơm nớp lo sợ bên cạnh nàng, nhíu nhíu mày.

Nha hoàn này ăn mặc lộng lẫy, dáng người cũng uyển chuyển thướt tha, đôi mắt kia cực kỳ đẹp, giờ phút này trong mắt ngậm nước, điềm đạm đáng yêu, không an phận nhìn lung tung.

Trong lòng của Đường Thời Ngữ có chút không thoải mái, nhưng cũng không cố ý gây khó dễ.

Nàng đứng ở phía trước Cố Từ Uyên, chặn hắn lại, Cố Từ Uyên thuận thế trốn ở phía sau nàng.

Đường Thời Ngữ bình tĩnh hỏi: "Sao lại thế này?"

Lý ma ma cười, "Làm kinh động đến Đại cô nương, thật sự là tội đáng chết vạn lần a… Nha hoàn mới tới, không hiểu quy củ, chọc Uyên công tử…"

"Làm sao chọc giận được?"

Lý ma ma lau mồ hôi, ấp a ấp úng đáp, "Cái này…"

"Thôi, A Uyên đệ nói xem." Đường Thời Ngữ không kiên nhẫn ngắt lời.

Cố Từ Uyên giống như nhịn thật lâu, giờ phút này rốt cuộc có người làm chỗ dựa thì càng thêm ủy khuất.

"Ả quyến rũ ta."

Bốn chữ nhẹ nhàng, làm kinh hãi Lý ma ma cùng tiểu nha hoàn suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Ánh mắt Đường Thời Ngữ nhất thời lạnh lùng.

Cố Từ Uyên cũng chưa từng thấy nàng như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lý ma ma không biết lửa giận của Đường Đại cô nương đã đến vào lúc này, dù sao cũng là Đại cô nương Hầu phủ, nên tính tình có chút uy nghiêm. Bà cũng không nghĩ tới Uyên công tử lại thẳng thắn thốt ra như vậy, thầm nghĩ hôm nay việc này thật sự bị rối tung lên, hoàn toàn bị rối tung.

Trong lòng nàng cũng vô cùng tức giận, tức giận liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái, trách mắng: "Đều là tiểu tiện đồ đ* nhà ngươi không thành thật! Còn không mau quỳ xuống!"

Tiểu nha hoàn phốc một cái quỳ trên mặt đất, đầu dập đầu thật nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!