Chương 23: (Vô Đề)

Ngày hôm sau buổi chiều, Đường Thời Ngữ mới ngủ trưa dậy, đang ngồi ngẩn người ở trước bàn đá trong viện thì Đường Kỳ Nguyên tới.

Nàng dời tầm mắt từ trên người Tiểu Bạch dưới chân, kinh ngạc nhướng mày, "Đại ca."

Ngày thường Đường Kỳ Nguyên bận rộn với bài tập về nhà, rất ít khi chủ động tới tìm nàng, hôm nay không biết gió nào thổi hắn tới đây.

Đường Kỳ Nguyên mặc một bộ bạch bào, vẫn là bộ dáng công tử nhẹ nhàng kia, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ quý phái tao nhã, bước chân hắn vững vàng đi tới trước mặt Đường Thời Ngữ, khẽ vén áo choàng ngồi trên ghế đá đối diện nàng.

"Ta đến là có việc nói với muội."

Giọng nói của nam nhân ôn hòa dịu dàng, giống như là lão sư ở bên tai khuyên bảo, Đường Thời Ngữ điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn.

Đường Kỳ Nguyên cũng không quanh co lòng vòng, "Mùng một tháng tư là sinh nhật Minh vương phi, mẫu thân sẽ dẫn chúng ta cùng đi dự tiệc." Dừng một chút "còn có A Uyên."

Đường Thời Ngữ khéo léo gật đầu, "Được."

Từ cập kê về sau trở lại Hầu phủ, gần một năm qua, Đường mẫu đặc biệt chiếu cố Cố Từ Uyên, cũng chính vì thái độ đương gia chủ mẫu rõ ràng, cho nên trên dưới không ai khinh bỉ hắn, Đường gia có chủ tử, Cố Từ Uyên cũng có.

Cho nên trong yến hội này, Đường mẫu cho phép Cố Từ Uyên đồng hành, cũng nằm trong dự liệu của Đường Kỳ Nguyên, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Thái tử và Tứ công chúa sẽ đại diện bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đến chúc mừng, còn có Thủ phụ phu nhân cũng sẽ mang con gái đến, tóm lại thế gia đại tộc muội có thể nghĩ đến đều sẽ đến, trong bữa tiệc phải chú ý lời nói và hành động, chớ gây chuyện."

Đường Kỳ Nguyên đắm chìm trong thuyết giáo của mình, Đường Thời Ngữ lại có chút ngây người.

Một trận gió thổi qua, cánh hoa đào vỗ lên mặt nàng, lúc này mới hoàn hồn, không nhịn được cắt ngang nói: "Làm sao có thể làm lớn như vậy?"

Minh vương phi Tào thị, năm nay hai mươi năm, thành hôn với Minh vương đã tám năm, hai vợ chồng luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ làm lớn chuyện như vậy.

Quan trọng nhất là, nàng nhớ rõ kiếp trước Thái tử và Tứ công chúa vẫn chưa có mặt, cũng không có nhiều người như vậy, rốt cuộc là xảy ra sai lầm gì, chẳng lẽ nàng trọng sinh nên thay đổi nhiều chuyện như vậy sao…

Đường Thời Ngữ rũ xuống con ngươi, nắm chặt khăn tay.

Bởi vì Đường Kỳ Nguyên bị cắt ngang nên không vui nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, không trách tiểu muội kinh ngạc, lúc hắn biết được tin tức này cũng kinh ngạc một phen.

"Minh vương phi lại chẩn đoán ra hỉ mạch, hơn nữa là sinh thần nên Minh vương vốn định làm lớn, nhưng Vương phi trời sinh hướng nội, liền khuyên tâm tư Vương gia nghỉ ngơi."

Đường Thời Ngữ vừa nghe Vương phi có chuyện vui, cũng hưng phấn theo, nàng nhớ rõ Minh vương phi là một nữ tử rất hiền lành, kiếp trước từng có mấy lần duyên gặp mặt, từng vươn tay giúp đỡ nàng. Nhớ rõ trong yến hội, Tào Dập đến chặn nàng, Tề Hú và Trịnh Tu Quân giúp nàng giải vây, kết quả không khí càng căng thẳng, sau đó vẫn là Minh vương phi đến dẫn nàng đi, lại đuổi Tào Dập ra khỏi vương phủ.

Tuy rằng Vương phi thân thiết với Tào Côi, cũng là người Tào phủ, nhưng người Tào gia đối đãi nàng cũng không tốt, về sau nàng gả cho Minh vương, người Tào gia mới nhiệt tình với nàng hơn, Vương phi luôn luôn ôn nhu bình thản, cũng không đỏ mặt với người khác, lần đó vì nàng, khó có được mà tức giận.

Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, chẳng qua số làn nàng gặp Vương phi ít ỏi, nghe nói nàng có tin tốt, vui mừng tràn ngập trong lời nói. Chỉ là kiếp trước vẫn chưa nghe nói Vương phi có vui a, hai kiếp khác nhau quá nhiều.

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống không ân nghĩa sẽ khánh kiệt âm đức của bản thân. Làm người có ân phải báo ân, có oán thì dùng chân tâm hóa giải.

Mặc dù Đường Kỳ Nguyên không hiểu vì sao tiểu muội lại hưng phấn như vậy, nhưng hắn cũng không mở miệng hỏi, chỉ giải thích: "Nghe nói là tin tức truyền đến trong cung, Hoàng hậu nương nương cảm thấy chuyện tốt như vậy nhất định phải coi trọng, vì thế liền biến thành cục diện như bây giờ."

"Thì ra là thế…"

Đường Thời Ngữ nhiều lần nhớ lại sự khác biệt giữa hai đời, muốn tìm ra dấu vết của việc thời gian bị thay đổi, nhưng nàng phát hiện, chỗ sai lệch thật sự quá nhiều. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đơn giản từ bỏ.

Dặn dò xong những chuyện nên nói, Đường Kỳ Nguyên không còn lời nào để nói, hắn chậm rãi thưởng thức trà, Đường Thời Ngữ cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

Đại ca của nàng nơi nào cũng tốt, công tử nhẹ nhàng, tao nhã, phong thái và dáng  vẻ của hắn tuyệt đối có thể xưng là thế gia đệ nhất, nhưng… Tính cách trầm lắng cũng có thể xếp hạng đầu tiên.

Cũng giống như giờ phút này, hắn ngồi ở chỗ này, cái gì cũng không nói, không cảm thấy xấu hổ hay nhàm chán chút nào, cũng sẽ không quan tâm người bên ngoài có cảm thấy bị lạnh nhạt hay không.

Nếu ngươi nói đùa với hắn, hắn sẽ không cười, bởi vì hắn không thể hiểu được.

Hắn luôn nghiêm túc nói lời dạy dỗ bên tai ngươi, giọng nói của hắn hết lần này tới lần khác cực kỳ ôn hòa, không nghe nội dung, đó tuyệt đối là một bữa tiệc âm thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!