Qua mấy ngày, quỳ thủy đã qua, thân thể Đường Thời Ngữ lại khỏe mạnh. Nàng cầu xin Cố Từ Uyên suốt hai ngày, mới được phép ra ngoài.
Sau khi bị buộc phải uống chén thuốc cuối cùng vào buổi sáng, cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Cố Từ Nguyên tiếp nhận chén rỗng, liếc mắt nhìn một chút bã thuốc còn sót lại dưới đáy chén, cười như không cười nhìn nàng, "Tuổi tỷ tỷ như vậy mà còn sợ uống thuốc?"
Bất luận khi nào thì điều nữ tử kiêng kị nhất là bàn luận về tuổi tác, nhất là —— có thể nói lý nhưng không được nói nàng già.
Đường Thời Ngữ tức đến sùi bọt mép, cầm gối đầu trên giường đập đầu hắn, "Cái gì gọi là tuổi như vậy?! Tỷ cũng chưa tới mười bảy, lớn hơn đệ một tuổi mà thôi, đệ muốn tức chết ta!"
Thiếu niên toại nguyện nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng, nhìn nàng sinh khí dồi dào có sức lực đánh người, rốt cục mới yên lòng.
Thật sự lo lắng nàng vì ra ngoài mà cậy mạnh, lo lắng nàng gạt người.
Cố Từ Nguyên một tay tiếp lấy gối đầu, nghênh đón một trận đấm loạn, không sợ hãi đi đến bên giường, đặt gối đầu xuống xong, lại ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng, "A Uyên sai rồi, vẽ mặt thì sao?"
Đường Thời Ngữ: …
Quên đi, nàng luyến tiếc gương mặt đẹp như vậy.
"Uống xong, đệ có thể đi ra ngoài, tỷ muốn thay y phục." Nàng không chút lưu tình ngầm lệnh đuổi khách.
Thiếu niên nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, tiếp xúc tứ chi làm cho ánh mắt hắn thêm thâm sâu, rất nhanh cúi đầu che lấp, nắm tay nàng, phủ lên đỉnh đầu hắn.
Đường Thời Ngữ bị ép sờ đầu tiểu cẩu, dở khóc dở cười muốn rút tay, bất đắc dĩ sức lực thiếu niên thật lớn, không cho nàng chạy.
Hắn ấn tay nàng, tự mình lắc lắc đầu, cọ một hồi, thoải mái híp mắt lại.
Đường Thời Ngữ có cảm xúc mà nói ra: "Đệ thật sự rất giống…"
Cố Từ Uyên không vui ngắt lời: "Không giống, câm miệng."
Đường Thời Ngữ hít sâu một hơi, ý vị không rõ nở nụ cười, "Đệ còn học được giọng của tỷ tỷ?"
Thiếu niên đang lắc lư đầu một chút, hoảng hốt không chịu nổi.
Nàng có tức giận không?
Rất nhanh hai tay hắn đè mu bàn tay nàng lại, gia tăng lực đạo, lại lắc đầu như trút giận. Tóc kịch liệt ma sát vào bàn tay, Đường Thời Ngữ cảm thấy lòng bàn tay mình như muốn bốc cháy.
Hắn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, sau khi phát tiết xong mới buồn bực nói: "Ta sai rồi."
"Ừm, vậy đệ giống gì?"
"…… Giống như, giống như Tiểu Bạch." Thanh âm có chút ủy khuất, vô cùng không tình nguyện.
"Ừm, ngoan~"
"……"
Sau đó hai người thay y phục, ngồi lên xe ngựa, đi về phía phố xá sầm uất.
"Có cái gì muốn mua mà nhất định phải ra ngoài?" Một khi liên quan đến vấn đề thân thể của nàng, thiếu niên giống như bà tử lải nhải lẩm bẩm, lải nhải không ngớt, "Tỷ còn chưa khỏi hẳn, cần cái gì thì dặn dò người khác, hoặc là nói cho ta biết là được, ta nguyện ý thay tỷ chạy vặt!"
"……"
"Thân thể vừa khỏe lại thì tranh cãi ầm ĩ ra cửa, A Ngữ thật không làm cho người ta bớt lo được."
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!