Chương 18: (Vô Đề)

"A Uyên?"

"Ừm, ta ở đây." Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, kim châm không vào da thịt, dần dần xâm nhập huyệt đạo.

Cảm giác đau đớn giảm bớt, thân thể Đường Thời Ngữ dịu xuống.

Thấy nàng giảm bớt khó chịu, thiếu niên im lặng đỡ người trở lại giường, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, đắp chăn lại cho nàng, quy củ ngồi trước giường, hai tay đặt trên đầu gối, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, ta… Ta tiếp tục trở về đóng cửa suy nghĩ…"

Thấy hắn đứng dậy muốn đi, Đường Thời Ngữ vội vàng kêu lên, "Trở về."

Cố Từ Uyên không chút do dự ngồi trở lại bên giường, giống như là đoán được nàng sẽ gọi hắn lại.

Đường Thời Ngữ: "…"

Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, "Đã biết là đang cấm túc, sao lại tới đây?"

Giọng điệu Cố Từ Uyên gian nan, "Ta…. Lo lắng cho tỷ."

Đường Thời Ngữ sửng sốt, nương theo ánh trăng quan sát khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thiếu niên. Ánh sáng quá tối, nàng không cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt thiếu niên, không có cách nào phán đoán biểu tình kia có giống với giọng điệu của hắn hay không, ủy khuất cùng hoảng loạn bất an.

Chung quy vẫn mềm lòng, chậm rãi giơ tay lên.

Dường như lòng Cố Từ Uyên có không ngoan lanh lợi với nàng, một động tác của nàng vừa mới nổi lên, liền hiểu rõ ý đồ của nàng.

Hắn cúi lưng xuống và đưa cái đầu dễ bị tổn thương nhất ra trước mặt nàng. Thiếu niên kiêu ngạo, lấy tư thế thần phục nằm ở trước người nàng, trong mắt lóe lên cảnh dáng vóc tiều tụy.

Một bàn tay dịu dàng phủ lên đỉnh đầu, đáy lòng hắn thỏa mãn than thở.

Trong lòng giống như là bọc mật, nhưng lại không dám lộ ra, chỉ dám nghẹn ở trong lòng, yên lặng liếm kẹo khó kiếm.

Không dám phô trương, sợ quá mức đắc ý thì bị thu hồi, lại sợ bị nàng nhận thấy dã tâm và dục vọng ngày càng bành trướng của mình, sợ nàng xa lánh, đó mới là chuyện khiến hắn thống khổ tuyệt vọng nhất.

"Có phải tỷ tỷ phạt nặng không? Nếu đệ ủy khuất, tỷ xin lỗi đệ."

"Không, không ủy khuất." Thiếu niên lắc đầu dưới tay nàng, sợi tóc lướt qua lòng bàn tay mềm mại, tim hắn cũng mềm nhũn theo, "Là ta không đúng."

"Thôi, tỷ tỷ có chút nóng nảy, tâm tình giống như không khống chế được, đệ đừng để ở trong lòng."

Trái tim trần truồng của hắn luôn được hai tay dâng lên, nàng không nên làm tổn thương hắn, dù sao vẫn là tiểu hài tử.

Chung quy vẫn không đành lòng a, dù sao A Uyên của nàng cũng tốt như vậy.

Thiếu niên cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng hoa văn trên chăn gấm, một tia thành công xẹt qua đáy mắt, rất nhanh lại bị sương đen cắn nuốt, biến mất không còn tăm hơi.

"Đệ vẫn ở bên ngoài?"

Hắn buồn bực nói: "Ừm."

Ánh mắt Đường Thời Ngữ lóe lên, bất đắc dĩ thở dài, thật sự là nghĩ không ra, vì sao đệ đối xử với nàng tốt như vậy.

"A Uyên không nên vây quanh ta, đệ trưởng thành, có lẽ sau này…" Ngực nàng đột nhiên thấy buồn bực, cảm xúc chua xót dâng lên: "Sau này thành gia, phải học cách chững chạc, không được liều lĩnh."

Thân thể hắn cứng đờ, thanh âm cũng lạnh xuống, ánh mắt trở nên sắc bén, "A Uyên không đi đâu cả, ở cùng tỷ tỷ, đến chết cũng không đi."

"Lại nói như tiểu hài tử, sớm muộn gì cũng phải tách ra."

Nói xong, trong phòng lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Đường Thời Ngữ có chút hoảng hốt, lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với lời nói ra miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!