Chương 17: (Vô Đề)

Cố Từ Uyên ngồi trên giường hồi lâu, nhìn vết máu ở cổ tay áo, rũ mắt nở nụ cười.

Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, dấu vết đã khô, mang theo cảm giác ứ đọng hoàn toàn khác với vải vóc mượt mà, đầu ngón tay tê dại, tựa như sóng biển trong nội tâm của hắn lúc này đang quay cuồng.

Hắn cởi xiêm y này ra, thay một bộ quần áo màu đen mới, mà cái áo bào này mang theo ấn ký trưởng thành của người trong lòng, được hắn thật cẩn thận gấp lại, xếp vào trong hộp bên gối.

Mở khóa hộp gỗ sơn đen, nhẹ nhàng mở nắp lên, tráp trống rỗng, chỉ để vài vật dụng ít ỏi——

Có khăn tay của nàng, hắn đã âm thầm trộm nó.

Có cái trâm cài tóc mà nàng không đeo muốn vứt bỏ, đó là hắn lấy từ chỗ Vân Hương.

Còn có đồ chơi mà nàng tiện tay tặng, số lượng không nhiều lắm, nhưng hắn cực kỳ quý trọng, mỗi một món đồ mà nàng tặng hắn đều thật sự quý trọng, coi như trân bảo.

Thế nhưng thiếu niên không biết, Đường Thời Ngữ thấy hắn không dùng những thứ kia, cho rằng hắn không thích, bởi vậy sau khi lớn lên liền rất ít tặng.

Cố Từ Uyên nhìn hộp gỗ trống trải, lại nhìn quần áo trong ngực, trái tim trống vắng thoáng cái bị lấp đầy.

Tất cả đều mang theo hương vị của A Ngữ.

Hắn lại trở nên phấn khích dị thường, ánh mắt tỏa ra hào quang như sói đói nhìn thấy con mồi.

Cọc cọc, hai tiếng gõ cửa cực nhẹ.

Liên Kiều cẩn thận nuốt nước bọt, cách cánh cửa, nhẹ giọng nói: "Uyên công tử, cô nương bảo ta đến xem, ngài không sao chứ?"

Nếu không phải cô nương lên tiếng, nàng tuyệt đối không dám đến bên cạnh vị này. Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng Uyên công tử ngày xưa rất bình thản, còn rất thích cười, nhưng chính nàng không cảm thụ được sự ấm áp cùng ôn nhu trên người công tử, luôn cảm thấy rất nguy hiểm.

"Công tử?"

"Ừm, ta rất tốt."

Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm, chân di chuyển về phía sau hai bước, ngữ khí nhẹ nhàng, "Nô tỳ kia trở về trước."

Nàng vừa xoay người, phía sau ọp ẹp một tiếng, cửa mở ra.

Lúc này, thân thể Liên Kiều cứng đờ, sững sờ tại chỗ.

"Ta đi thăm nàng."

Hắn đi rất nhanh, mang theo một trận gió, cánh hoa trên mặt đất theo bước chân bối rối của hắn bay lên, rất nhanh rơi xuống.

Liên Kiều lờ mờ, vội vàng đuổi theo, "Ai! Không được, công tử! Cô nương đang thay…"

Phòng Cố Từ Uyên cách phòng Đường Thời Ngữ không xa, còn không đợi Liên Kiều nói xong, thiếu niên đã mở cửa, xông vào.

Liên Kiều: "… Thay y phục!"

Nàng bị nhốt bên ngoài cửa và sụp đổ tại chỗ.

Rất nhanh, một tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền đến, sau đó là một tiếng rống giận có chút khóc lóc trong kinh hoảng.

"Ra ngoài!!"

Thiếu niên đỏ mặt, bị người đuổi ra ngoài.

Tiếng gầm gừ nóng nảy trong phòng vẫn chưa biến mất khi cửa phòng đóng lại.

"Cố Từ Uyên! Tỷ có quá nuông chiều đệ không? Không biết người trên kẻ dưới!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!