Gần giờ Dần, thân thể Đường Thời Ngữ lại phát sốt lần nữa.
Cố Từ Uyên tựa vào đầu giường nàng ngủ nông, đầu tiên nhận ra sự dị thường của nàng.
Hắn thuần thục đối với tình huống như vậy, động tác trên tay không chút hoang mang, ổn định chuẩn xác hạ châm.
Một vòng châm cứu vừa hoàn tất, ngón tay có chút cứng ngắc của hắn khẽ run rẩy, thân thể vô lực ngồi xổm xuống, dựa lưng vào giường, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Một đêm mạo hiểm, cuối cùng cũng chịu đựng được đến hừng đông, tình trạng của nàng ổn định.
Cố Từ Uyên canh giữ nàng một đêm, sáng sớm, Vân Hương gõ cửa phòng, cách cánh cửa, thiếu niên thấp giọng dặn dò, rất nhanh Vân Hương rời đi, bốn phía lại an tĩnh lại.
"A Uyên…"
Hơi thở của nữ tử trên giường mỏng manh, thanh âm nhẹ như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi tan.
Cố Từ Uyên bước vài bước đến bên giường, nửa quỳ trên mặt đất, cúi người về phía trước, dán lên trán nàng, cảm thụ nhiệt độ.
"Vất vả cho đệ…" Nàng nuốt cổ họng khô khốc, gian nan lên tiếng.
"Không vất vả."
Hắn đặt tay lên mạch của nàng, trong con ngươi đen nhánh trong suốt hiện lên một tia nghi hoặc.
"Làm sao vậy?"
"…… Không có gì." Hắn nhíu mày, ngồi ở bên giường rũ mắt suy tư.
Mạch ổn định, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn và khỏe mạnh hơn so với lúc trước.
Hắn hoài nghi quan sát khí sắc của nàng, hình như trở nên hồng hào hơn một chút, trong lòng dần dần có suy đoán, nhưng lại không thể tin được. Hắn lấy ra kim châm, cẩn thận đâm vào mấy huyệt vị của nàng.
Một bên quan sát biểu tình của nàng, một bên chậm rãi dùng sức.
Thần sắc hắn ngưng trọng, "Có cảm giác gì?"
Đường Thời Ngữ thành thật đáp: "Ừ, có chút nóng."
"Có đau ở đâu không?"
Nàng lắc đầu.
Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười tươi sáng càng ngày càng sáng lạn, tiếng cười trầm thấp không kiềm chế được từ trong cổ họng tràn ra, một lát sau, hắn giơ mu bàn tay lên, phủ lên trước mắt.
"A Uyên?"
"Tỷ tỷ." Hắn còn che mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng, lời nói nặng nề rơi vào trong lòng Đường Thời Ngữ, "Ta làm được."
Đường Thời Ngữ chỉ sửng sốt trong chớp mắt, rất nhanh cũng cong mặt mày, ngón tay nàng khẽ động, ngón cái cùng ngón trỏ túm lấy một góc y bào của hắn, hơi không thể nhìn thấy kéo về phía sau.
Hắn thẹn thùng quay lưng lại, nhanh chóng lau khóe mắt, tay kia nắm lấy ngón tay trắng nõn của nàng.
"A Uyên thật lợi hại."
Lần lượt kéo nàng từ Quỷ Môn Quan trở về, nàng thật sự may mắn khi được làm bạn với hắn.
Hắn không để ý, trầm mặc thu kim châm lại, khóe miệng vẫn treo nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Đường Thời Ngữ có thể cảm nhận được một trận bệnh nặng này tựa hồ như muốn đem thứ gì đó hoàn toàn từ trong cơ thể nàng đuổi ra ngoài, từ lúc vừa mới mở mắt ra, nàng liền cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn, bệnh tình liên lụy của nàng không thấy đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!