Trên đường trở về, Đường Thời Ngữ vẫn không yên lòng.
Xe ngựa đi rất ổn định, giống như trái tim lạnh nhạt như nước của nàng.
Nàng tựa vào vách xe, thất thần suy nghĩ, vì sao Tề Hú lại xuất hiện ở chỗ này. Theo lý thuyết, cuộc gặp gỡ giữa nàng và Tề Hú không nên xảy ra sớm như vậy.
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp nhau giữa nàng và Tề Hú là tại bữa tiệc sinh thần của Minh Vương phi, nửa tháng sau, không biết ở giữa xảy ra chuyện gì, kiếp này đúng là có lần đầu tiên gặp gỡ sớm như vậy.
Hơn nữa, Tề Hú cho nàng cảm giác có chút kỳ quái… Tính cách có chút khác biệt so với những gì nàng biết.
Tề Hú là nhi tử của Thứ phụ đương triều, Tề gia và Thủ phụ Trịnh nhân gia xưa nay lui tới thân mật, Trịnh Hoài Dao từ nhỏ đã cảm mến Tề Hú, nhưng bản thân Tề Hú lại chậm chạp không đáp lại.
Đường Thời Ngữ đứng ở góc độ người ngoài cuộc, Tề Hú đối với bất kỳ một vị thế gia cô nương nào thì thái độ đều rất ôn hòa hiền hậu, quan tâm chu đáo.
Kiếp trước, nàng cũng không hiểu biết hắn nhiều, phần lớn mọi chuyện đều là do hôn sự định ra sau này mới hiểu được, khi đó luôn có quý nữ đến trước mặt nàng khoe khoang Tề Hú đối với các nàng rất tốt, chỉ có Trịnh Hoài Dao mới trấn an nàng, để nàng đừng để ở trong lòng.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là có một lần nàng cùng một quý nữ xảy ra xung đột, các nàng đồng thời nhìn trúng trang sức giống nhau, lúc ấy Tề Hú cũng ở đây, quý nữ kia là nữ nhi thế bá* của hắn, từ nhỏ kiêu căng đã quen, nhất định không thể không lấy cài trâm kia, nhưng Đường Thời Ngữ cũng thật sự thích đồ trang sức đó.
*thế bá: người bác quen biết cũ.
Nàng vốn định đeo khi xuất giá, nhưng nhìn bộ dạng quý nữ kia làm nũng Tề Hú, nàng cũng không nói gì, liền lẳng lặng nhìn hắn thấp giọng dỗ dành quý nữ kia, khuyên nàng giơ cao đánh khẽ, đem trang sức tặng cho hắn.
"A Hú ca ca huynh thay đổi, trước kia Lăng nhi muốn cái gì huynh đều sẽ giúp muội lấy được, sao hôm nay lại muốn tranh đoạt với muội chứ?"
Tề Hú không thể làm gì được, xin giúp đỡ nhìn về phía nàng, nàng miễn cưỡng cười cười, hết sức duy trì sự rụt rè và tôn nghiêm cuối cùng.
Không ngoài dự đoán, vật trang sức đó cuối cùng vẫn rơi vào trong tay quý nữ kia.
Trước khi nữ tử kia rời đi, liếc mắt nhìn nàng khinh miệt, là khinh thường châm biếm, cũng là thị uy khoe khoang.
Nàng tĩnh tâm như nước, trên mặt không có dao động gì, ngược lại Tề Hú một mực an ủi nàng.
"Lăng nhi còn nhỏ, chúng ta làm ca ca tẩu tẩu nhường cho muội ấy cũng không sao, bằng không muội ấy lại muốn đến chỗ phụ thân cáo trạng ta." Thanh âm nam tử ôn hòa, bất đắc dĩ cười, "Nàng không biết, muội ấy từ nhỏ đã thích cáo trạng ta, ta thật sự là nhiều lần đều chịu thiệt, không dám trêu chọc."
Đường Thời Ngữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt người nam nhân chứa hàm ý cười ôn hòa, dường như không phát giác chuyện gì không ổn.
Kỳ vọng trong lòng nàng đã sớm tiêu hao sạch sẽ, hôn sự sắp tới, nàng cũng lười so đo những cảm tình liên quan kia, chỉ là đáy lòng hơi có chút mất mát, nghĩ đời này đại khái cứ như vậy đi.
Nàng yên lặng tự nhủ, không cần để ý, nhưng khi đêm khuya yên tĩnh, nàng không có cách nào lừa mình dối người, vẫn sẽ khổ sở.
Không phải vì Tề Hú, chỉ là tiếc nuối không gặp được một người trong lòng tràn đầy đều có mình, tiếc nuối không cảm nhận được tình yêu lưỡng tình tương duyệt.
Ở trong mắt Tề Hú, có lẽ mỗi nữ tử có liên quan đến hắn đều giống nhau, bao gồm cả nàng. Có lẽ sự khác biệt duy nhất chỉ là một tờ hôn thư.
Trong chuyện nam nữ, Đường Thời cũng từng có mong chờ, nhưng những khao khát ấy sau khi nghe hết lời đồn nhảm, sau khi tận mắt nhìn thấy hắn đối xử bình đẳng với mỗi nữ tử, thì đã mảy may không còn.
Nhưng mà nàng có thất vọng đến đâu, cũng không thể nói không với hôn sự, không phải không thể hối hận, mà là Tề gia quả thật rất thích hợp với nàng, quan vị không cao không thấp, vừa vặn có thể bảo trụ vinh quang của Xương Ninh Hầu phủ, mà không quá phận khiến người ta chú ý.
Nàng cân nhắc rất rõ ràng, nếu không tìm được người mình thích, như vậy gả cho ai cũng giống nhau, sao nàng lại không lựa chọn một người có lợi cho gia tộc chứ.
Nếu không có tình yêu, chỉ còn lại lợi dụng.
Nàng cần sự bảo đảm của Tề gia như vậy, mà Tề gia có lẽ coi trọng cái xác của nàng, cùng với danh tiếng đệ nhất tài nữ Phụng Kinh, có tài có mạo (diện mạo), xuất thân Hầu phủ, thể diện tôn quý, lấy được tay.
Đáng tiếc, nàng vẫn sai.
Đường Thời Ngữ châm biếm nhếch khóe miệng, một lần tự nhớ lại những ký ức khiến kẻ khác không hờn giận ở kiếp trước, không ngừng hồi tưởng lại những nỗi khổ mà mình đã từng trải qua, cũng luôn nhắc nhở chính mình phải bảo đảm bình tĩnh sáng suốt, không nên rơi vào cố chấp cùng điên cuồng.
Cố Từ Uyên ngồi bên cạnh nàng, từ khi lên xe, đôi mắt đen lấp lánh có hồn kia liền nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!