Chương 11: (Vô Đề)

Vui vẻ…

Đường Thời Ngữ không biết làm thế nào để hình dung tâm tình lúc này, một trái tim giống như là bị người nhẹ nhàng bỏ vào ôn tuyền ngâm mình, ừng ực, ấm áp chậm rãi truyền vào máu, lại theo dòng máu chảy về phía đại não, tay chân và cả trăm xác có một cảm giác thoải mái khó tả khắp cơ thể, mà đằng sau sự thỏa mãn kia là sự cảm động và ủy khuất đang ùn ùn kéo đến mà khó có thể diễn tả được.

Nàng thử há miệng nói, bờ môi vặn vẹo nửa ngày, đáp lại ở trong cổ họng, phun không ra, nuốt cũng không trôi.

Đôi mi thật dài đặt ở mí mắt, nàng nhắm mắt lại, đem tâm tình quay cuồng trong lồng ngực đè xuống, lại mở mắt ra, rũ mắt nhìn về phía thiếu niên dung mạo tuấn mỹ.

"A, A Uyên…" Giọng của nàng run rẩy, mang theo vài phần ỷ lại.

Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng rất nhanh tan biến trong bóng đêm, lông mày thiếu niên khẽ động, nở một nụ cười tươi tắn sáng lạn mà sạch sẽ với nàng.

Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Cố Từ Uyên chậm rãi chảy xuôi trong đêm tối, kiên định mà ôn nhu, "A Ngữ, ta ở đây."

Hồi lâu cũng không có ai nói nữa, Cố Từ Uyên cũng không vội, chỉ nắm chặt tay nàng.

"A Uyên." Cuối cùng nàng cũng mở miệng lần nữa, kèm theo một tiếng nghẹn ngào không thể nhận ra, "Cảm ơn đệ."

Đây là pháo hoa đẹp nhất mà nàng từng thấy, là món quà tốt nhất mà nàng đã nhận được khi nàng được trong hai kiếp sống bên nhau.

Chưa bao giờ có ai trân trọng nàng như vậy, đem nàng để ở trong lòng che chở.

Nàng trở lại thế gian này, vẫn luôn là A Uyên làm bạn đồng hành, ngoại trừ người nhà, đây chính là người quan trọng nhất đối với nàng.

Nàng đã chết một lần, đặc biệt quý trọng với thứ có trên tay lần nữa. Đối mặt với gia đình, ngoại trừ niềm vui và may mắn của việc gặp lại nhau, nàng đặc biệt trân trọng mỗi ngày ở bên mọi người.

Ngoại trừ yêu, còn xen lẫn áy náy, dù sao tai nạn kiếp trước của Hầu phủ là do nàng gây ra.

Ở trong mắt người ngoài, Hầu phủ bị diệt chỉ là một chuyện "ngoài ý muốn" mà thôi, người Phụng Kinh đều nói, Xương Ninh Hầu phủ sao lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác vào lúc đêm khuya yên tĩnh lại bị một đám đồ tể nhìn chằm chằm, hết lần này tới lần khác bị đám cướp kia lưu lạc gây án, ngày hôm sau lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả Thái tử điện hạ đốc thúc vụ án này cũng bó tay.

Vụ án giết người ở Hầu phủ trở thành chuyện phiếm sau giờ rảnh rỗi trên phố, theo thời gian trôi qua, cũng dần dần bị người lãng quên.

Chỉ có một số ít người biết chuyện biết được chân tướng vì sao, đâu phải là ngoài ý muốn, đó rõ ràng chính là một kế hoạch điên cuồng do một nữ nhân mất đi lý trí mà thôi.

Vì yêu một Tề Hú mà không được đáp lại, Trịnh Hoài Dao muốn hủy Đường gia. Nàng ta giao dịch cùng Thái tử, mượn được một chi lực lượng ám bộ từ trong tay Thái tử Tiêu Mặc Trầm, đó không phải là át chủ bài trong tay Thái tử, chỉ là một đội ngũ dự bị, cũng đủ để thỏa mãn nhu cầu của Trịnh Hoài Dao.

Thái tử không biết Trịnh Hoài Dao muốn làm cái gì, nhưng nếu là giao dịch, như vậy nàng đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ thỏa mãn.

Đường Thời Ngữ biết, cho dù Thái tử có lòng tra được chân tướng, hắn cũng sẽ không để ý một Hầu phủ vô dụng, không thì không, ai lại để ở trong lòng chứ. Hắn càng để ý Trịnh Hoài Dao làm trao đổi, ước hẹn của hắn có thể thực hiện hay không.

Mùa đông năm đó, nàng nằm trong gian phòng rách nát kia, nghe Trịnh Hoài Dao thoải mái thổ lộ tất cả kế hoạch điên cuồng, mãi đến lúc đó, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Bạo ngược, độc ác, tàn nhẫn, những từ này đi cùng với những người bạn cũ dịu dàng hiền lành, tri thức hiểu lễ ngày xưa, thật không thể tưởng tượng nổi.

Cho đến hôm nay, mặc dù hận ý bị nàng chôn vùi trong đáy lòng, nhưng đối với sự sợ hãi quyền lực, cùng với con đường mơ hồ trong tương lai, theo yến hội ngày này đến, tất cả đều bị rút ra khỏi mặt nước.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, gió đêm xuân còn mang theo chút lạnh lẽo, không biết là do gió lạnh kia gây ra, hay là bởi vì tâm tình của nàng, lạnh —— là cảm thụ duy nhất của nàng lúc này.

Nhưng rất nhanh, một cái ôm quen thuộc quây lại nàng, không chỉ giúp nàng đỡ gió đêm, còn xua tan sự bất an còn sót lại trong lòng.

Thiếu niên hiện giờ mới mười lăm tuổi, dáng người đã hết sức cao ngất, lồng ngực của hắn rất rộng, cánh tay mạnh mẽ, nàng bị ôm vào trong ngực, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc nhàn nhạt làm cho người ta an tâm, cách y phục không tính là dày, nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn cũng truyền tới.

"A Uyên, tỷ tỷ sợ."

Đêm tối cho nàng dũng khí vô hạn, để cho nàng tạm thời vứt bỏ mặt nạ lạnh nhạt, tháo vỏ ngoài kiên cường, đem chỗ mềm mại nhất của mình lộ ra.

Thiếu niên siết chặt ôm ấp, mỉm cười hỏi: "Sợ cái gì."

Nàng rụt vào lòng hắn, dán vào lồng ngực cứng rắn của hắn, lẩm bẩm nói: "Sợ tỷ không bảo vệ được các đệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!