Tây Việt Minh tước cốc, là một tòa liệt cốc trùng điệp lớn hàng trăm dặm, quanh năm bị sương mù bao phủ, lộ ra quỳnh lâu ngọc vũ mơ hồ trong đó, rất có ý vị đào nguyên tiên cảnh.
Đáng tiếc, nơi này cũng không phải là đất lành gì, mà là Ma Tông tiếng tăm lừng lẫy Việt Quốc —— Quỷ Tước tông.
Tu sĩ lui tới, hoặc hóa thành lưu quang, hoặc thân cưỡi dị thú, gào thét xuyên vào trong sương mù. Mỗi khi có tu sĩ tiến vào sơn cốc, sẽ bị sương mù âm lãnh kia kích thích một chút.
Rõ ràng là mùa xuân ấm áp hoa nở, nhưng sương mù của Minh tước cốc, lại khiến cho người ta trong thần hồn có một loại cảm giác âm lãnh.
Một người thiếu niên, bạch y hắc sưởng, du nhà đi theo sóng người, chuyển vào sương mù, tiến vào Minh tước cốc. Thân ảnh của hắn, tu vi không lọ ra chút nào, có vẻ không có chút gì đáng để ý, cho nên không người chú ý.
Nhưng vào một cái chớp mắt hắn tiến vào sương mù, chợt ánh mắt chợt lóe, khẽ mỉm cười:
– Tốt khí tức âm lãnh, cũng không phải là cái lạnh của băng tuyết, mà là cái lạnh của thần hồn... Có ý tứ, đây cũng là sự thần diệu của "Huyền Âm Khí " sao... Trong "Thiên Sương hàn khí", nó xếp hàng vào khí lạnh hàng thứ bảy, có thể ngưng kết thần hồn, không, nói chuẩn xác, là một khi chiếm đoạt "Huyền Âm Khí", hàn khí này sẽ ở trong lúc vô tình, cải thiện thần hồn cường độ của tu sĩ... Vật này, quả đúng là một bảo bối, chỉ không biết là, nó bị cất giấu ở nơi nào.
Xem ra Huyền Âm Khí, nhất định là rất khó lấy trộm. Dù sao, sư tôn ở trong Quỷ Tước tông bốn mươi năm, cũng không lấy trộm được Huyền Âm Khí... Nếu là dễ trộm đi, thứ đồ tốt này, hơn phân nửa đều bị người khác thuận tay dắt dê rồi.
Trên thực tế, điều khiến cho thiếu niên chú ý, không phải bản thân Huyền Âm Khí, mà là sau khi tiến vào phạm vi sương mù, Âm Dương tỏa bên trong đan điền có cảm ứng yếu ớt, tựa hồ nơi này có cái gì đó khiến cho Âm Dương tỏa vô cùng hứng thú.
Thiếu niên này, chính là Ninh Phàm một đường chạy tới đây. Hắn không khăn che mặt, không lộ sát khí, không hiện tu vi. Hắn thể trạng thon gầy, nụ cười như ánh mặt trời, giống như một phàm nhân công tử.
Sau khi tiến vào sương mù mười dặm, con đường trở nên chật hẹp, còn có Quỷ tước ma tu tuần thủ. Chốn này cho dù là dung linh lão quái đạp thiên mà đi, cũng phải rối rít hạ xuống đất, không dám phi hành nữa. Nếu không, sẽ bị tuần thủ cao thủ công kích.
Chẳng qua là trên bầu trời, mấy chiếc lâu thuyền bảo quang bốn phía, vẫn không hạ xuống, tiếp tục phi hành. Mà ngay cả Quỷ Tước tông cao thủ, cũng không dám cản trở.
Kim đan cao thủ!
Tới Quỷ Tước tông xem đại điển thu học trò, không thiếu những Kim Đan lão quái của các tông môn khác. Quỷ Tước tông tổ chức đại điển thu học trò, mười năm một lần, là thịnh huống khó gặp.
Hôm nay Thiên Ly tông bị tiêu diệt, Quỷ Tước tông nhảy lên một cái trở thành Việt Quốc đệ nhất Ma Tông, rất nhiều tông môn khác mang lòng Edit
Bọn họ cần phải biết năm nay Quỷ Tước tông sẽ nhận được bao nhiêu đệ tử có tư chất ưu tú.
Cao thủ kim đan, thân phận hiển hách, cho dù mạnh như Quỷ Tước tông, cũng không dám tùy tiện lạnh nhạt.
Ninh Phàm dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ nếu mình lấy ra Thất Mai lâu thuyền, chắc hẳn cũng có thể trực tiếp hoành hành Quỷ Tước tông, không người ngăn lại. Nhưng mà ý niệm về điều này vừa dâng lên một chút, liền bị hắn lắc đầu một cái, đè xuống.
Thất Mai lâu thuyền, chiêu diêu quá mức, tự mình tới Quỷ Tước tông ăn trộm Huyền Âm Khí, nên chăng khiêm tốn một chút. Tuy nhiên, Ninh Phàm là học trò của lão ma, công thêm thân mang hào quang là phu quân của Lam Mi, danh tiếng nhất định sẽ nằm trên đỉnh sóng.
Vào lúc Ninh Phàm lắc đầu, một tráng hán áo gai ở bên cạnh, hướng Ninh Phàm đi tới với vẻ mặt chí thú tương đắc:
– Ai nha nha, vị nhân huynh này, bộ xem thường thần tiên sao, Lão Tử "Vân Liệt" cũng xem thường thần tiên như vậy. Thần tiên dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, dựa vào cái gì mà cao nhân nhất đẳng.
Bất quá, Lão Tử vẫn phải tu tiên, nếu không vĩnh viễn sẽ kém người một bậc, cảm giác này, thật là mâu thuẫn dằn vặt cái con mẹ nó a.
Thanh niên này có tên là Vân Liệt, dáng dấp khá có đặc sắc, mũi hướng lên trời, da mặt như bôi lọ nồi, bản mặt như cái đáy nồi, tóc quăn râu đỏ, người cao tám thước vạm vỡ. Tướng mạo này ngược lại vẫn là khôi ngô, bất quá vẻ mặt có chút bất cần đời.
Vẻ mặt bất cần đời, nếu như rơi vào người Ninh Phàm là loại anh tuấn công tử này, có lẽ ssẽ biến thành phong lưu hào phóng, bất quá rơi vào trên gương mặt xấu xí của tráng hán, liền có chút xấu xí cùng tức cười.
Nhưng Ninh Phàm không có ý xem thường tráng hán, vẻ mặt không nhúc nhích chút nào. Không thể xem bề ngoài của một người để đánh giá người ta được. Dung mạo xấu đẹp đối với Ninh Phàm cũng không coi trọng, cái hắn để ý, là tráng hán này có biểu tình miệt thị thần tiên, rất giống mình nửa năm trước đây.
Thế gian khó có công bình, thích ứng phép tắc Tu Chân Giới mới có thể sống sót, đây là bi ai của mỗi người tu sĩ.
Mấy tu sĩ ích mạch bên cạnh nghe đại hán tử xấu xí phóng cuồng ngôn, miệt thị thần tiên như vậy đều cười lạnh. Nhưng bất chợt bọn họ bị ánh mắt mắt của đại hán quét nhìn một cái, tất cả đều sống lưng lạnh run lên, vội vã im miệng.
Người đi đường đều thầm kinh hãi, rốt cuộc tráng hán này là người nào, sao có khí thế dọa người như thế?
– Nhân huynh đánh giá tiên thần thế nào? Nhìn người phàm như thế nào?
Hán tử xấu xí tên là Vân Liệt, không buồn để ý đến những tu sĩ mạch ích kia một chút nào, chỉ Kim Đan lâu thuyền trên bầu trời một cái, vẻ mặt khinh thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!