Giống như Nam Dương tử, dù nói thế nào cũng là Thái Hư phái khách khanh trưởng lão, Thái Hư phái nếu tìm căn nguyên tận gốc, cũng là một thế lực truyền thừa từ thượng cổ. Nam Dương tử không tin, Ninh Hắc Ma này dám giết mình, dám thu mình làm nô.
Về phần Lỗ Nam tử cùng lão quái họ Chu, sắc mặt khổ sở hẳn lên. Hai người họ cũng không có bối cảnh thâm hậu giống như Nam Dương tử. Một kẻ là Lỗ gia gia chủ, Lỗ gia ở Việt Quốc được coi là thế lực không nhỏ, nhưng dõi mắt trong Vũ giới, bất quá là con kiến hôi tồn tại mà thôi.
Về phần lão quái họ Chu, thì càng thảm hơn. Hắn cùng lão quái họ Trần , chẳng qua là tán tu mà thôi, không môn không phái, không bối cảnh, mình bị người bắt, căn bản không hề có người giúp mình báo cừu.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ mình đường đường là ba cao nhân tiền bối, thật sự phải thất thủ trong Ninh Thành, bị người ta chủng niệm cấm, trở thành nô bộc?
– Không thể nào!
Lão phu tuyệt đối không làm nô bộ cho người. Ninh Hắc Ma, ngươi chớ có lấn hiếp người quá đáng! Lão phu cả đời tán tu, vì chính là được tiêu dao sung sướng, ngươi khiến cho ta làm nô bộc của ngươi, còn không bằng khiến cho ta đi chết!
Hừ!
Lão quái họ Chu lộ ra vẻ điên cuồng, mắt lộ hận ý ngập trời, một chưởng đánh vỡ ngực, pháp lực động một cái, chấn vỡ mười hai tiên mạch.
Một chưởng bể mạch, liền bị trọng thương, lão quái họ Chu sắc mặt ảm đạm, nhưng khí thế trên người lại cấp kịch lên cao, đột phá dung linh điên phong, tấn nhập Kim Đan sơ kỳ, thậm chí pháp lực so với Nam Dương tử đều mạnh hơn một chút.
Không thể nghi ngờ, lão quái họ Chu thi triển tự tổn bí pháp, muốn liều mạng.
Trốn không cách nào trốn, không bằng liều chết bắt Ninh Hắc Ma. Ninh Hắc Ma này xem ra, bất quá là dung linh trung kỳ, nhưng mình dùng tự tổn bí pháp, trong lúc đánh lén, nói không chừng có thể bắt được người này.
Mà một khi bắt được người này, đánh giặc trước hết cần bắt vương, Ninh Thành cho dù có vô số cao thủ trấn giữ, cũng không dám ngăn trở mình rời đi.
Lão quái họ Chu một cú độn quang bay tới, đã hiện ra trước người Ninh Phàm, vỗ một cái vào trữ vật đại, 108 thanh kim quang tử mẫu kiếm bay ra giống như mưa lưu tinh chém về phía Ninh Phàm.
Lão quái họ Chu bộc phát, vượt ra ngoài dự liệu của Nam Dương tử và Lỗ Nam tử. Càng vượt qua dự liệu của đám người Nam Cung . Tư Vô Tà vừa thấy Ninh Phàm gặp nguy, đôi mi thanh tú lạnh đi, bước liên tục mấy bước nhẹ nhàng, muốn tới cứu, lại bỗng nhiên thu chân.
Lại thấy Ninh Phàm đối mặt với lão quái họ Chu đánh lén, đối mặt 108 thanh tử mẫu phi đao, chẳng có nửa phần sợ hãi, trong mắt, chỉ là sự lạnh lùng không đổi. – "Toái mạch" bí pháp sao… Toái 12 tiên mạch, có thể trong vòng thời gian ngắn, phát huy kim đan cấp pháp lực…
Đối mặt 108 thanh hạ phẩm trung cấp phi đao, Ninh Phàm không ngờ không tránh không tránh, quanh thân trên dưới, dâng lên ngân quang nhàn nhạt.
Thấy Ninh Phàm không phòng ngự lão quái họ Chu công kích, Nam Dương tử cùng Lỗ Nam tử, đều sắc mặt ngẩn ra, rồi sau đó vui mừng. Bọn họ không nghĩ rằng, nguy nan trước mắt, lão quái họ Chu lại chịu tự tổn tu vi, đánh lén Ninh Phàm.
Càng không ngờ rằng, Ninh Phàm dường như sợ đến nỗi choáng váng luôn, ngay cả tránh cũng quên cả tránh.
Thành rồi! Một khi lão quái họ Chu bắt lại Ninh Phàm, bắt lại thành chủ của Ninh Thành này, toàn bộ Ninh Thành còn có ai, dám ngăn trở nhóm người mình rời đi!
Nhưng Nam Dương tử cùng Lỗ Nam tử, nụ cười mới vừa hé lên, liền hóa thành sự khiếp sợ nồng nặc. Bởi vì hai người họ đều nhìn thấy, bên ngoài thân của Ninh Phàm dâng lên một cái màn ngân quang sáng chói. – Đây là… Ngân Cốt cảnh!
Ngân Cốt cảnh, luyện thể thuật tới cảnh giới cao, có thể bằng thân thể lực địch nguyên anh sơ kỳ. Nam Dương tử, Lỗ Nam tử cũng chưa gặp qua ngân cốt chân chính, cũng không biết chuyện Ninh Phàm luyện thể thuật có khoảng cách tới Ngân Cốt cảnh còn kém khá xa.
Mà lão quái họ Chu vừa thấy Ninh Phàm quanh thân dâng lên ngân quang, cơ hồ trong nháy mắt, áo lót lạnh lẻo, lòng dâng lên hẳn cái nguy phải chết.
– Không xong, người này là ngân cốt luyện thể sĩ!
Ta dùng 108 thanh tử mẫu phi đao, bất quá là hạ phẩm trung cấp, há có thể thương tổn đến người này! Chạy trốn thôi!
Lão hối hận, hối hận mình vì sao lại tự làm như thông minh, muốn đi ra cầm tặc cầm vương. Mình nếu như dứt khoát đồng ý trở thành nô bộc của Ninh Phàm, chịu chủng niệm cấm, mặc dù mất đi tự do cả đời, ít nhất còn có thể sống còn một mạng…
Hối, quá hối hận!
Nhưng sinh mạng, vĩnh viễn không có cơ hội lựa chọn lần nữa.
Ninh Phàm ánh mắt lạnh lẻo, quyền mang ngân mang, như mưa cuồng đánh xuống, 108 thanh tử mẫu phi đao, đều là hạ phẩm trung cấp, nhưng ở dưới ngân quang quyền mang, tất cả trở thành phấn vụn!
Mà cổ tay của Ninh Phàm đeo cổ thú hộ oản tông quang chợt hiện, ba thành khí lực gia trì, một quyền đánh vào ống tay áo của lão quái họ Chu.
Quyền này, nguyên bản đủ để đánh vỡ hạ phẩm cao cấp pháp bảo, giờ được thêm ba thành khí lực gia trì, chỉ một quyền, liền đem hạ phẩm cao cấp nội giáp ở ngực lão quái họ Chu đánh thành phấn vụn. Quyền lực vừa phun ra, mấy trăm quyền ảnh đánh vào ngực lão quái họ Chu, không còn gì phòng ngự nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!