Chương 28: Dung Linh Trung Kỳ!

Quần ma sau khi tranh hùng, Quỷ Tước tông thừa kế đại đa số linh mạch của Thiên Ly tông.

Đối với Thiên Ly tông, từng lão quái đều húy mạc như thâm, ngậm miệng không nói, rất sợ một lời không cẩn thận, đắc tội cái nhân vật mạnh mẽ tiêu diệt Thiên Ly đó.

Bọn họ cũng không biết, cái loại nhân vật khiến cho Vũ điện kiêng kỵ, chỉ là một lão ma cùng đường bí lối.

Lão chẳng qua là ở Việt Quốc ẩn cư, chỉ như vậy thôi. Ngày đó, lão đưa đệ tử đi nhận tặng một đại lễ, thế là Thiên Ly bị tiêu diệt…

Lão để cho Ninh Phàm nhận thức được kẻ nhược tiểu là như thế nào, thế nào là cường đại, dùng tận hết sức làm chuyện mà sư tôn đáng nên làm…

Tiêu diệt Thiên Ly, ngay sau đó chuyện này bị lão ma ném ra sau ót. Lão bắt đầu luyện chế đan dược lần thứ 54… Ôm mong chờ đợi, cùng với sự bất đắc dĩ.

Lão mơ hồ biết được, uống vào viên thuốc này, có lẽ cũng không thể khôi phục được tu vi…

– Tên nghiệt đồ đó, không biết có biết lạc đường quay trở lại…

Lão ma lúc đang suy nghĩ, lửa trong lò không ổn, suýt chút nữa luyện đan thất bại.

Ninh Phàm trở lại Thất Mai, bế quan mấy ngày, chỉ vì luyện chế một loại đan dược, là giải độc em trai Ninh Cô.

Sau khi đan thành, hắn cùng Ninh Cô một đường, rời khỏi Thất Mai, đi đến một tiểu sơn thôn ngăn cách với đời.

Hắn rời đi, Ninh Cô lưu lại, đây là do Ninh Cô thỉnh cầu.

Ninh Cô hi vọng ở nơi này, không cần giết người, không cần ánh đao huyết ảnh, chỉ nguyện bình bình đạm đạm, sống một đời không tranh đấu cùng người.

Mà những thứ này chỉ là nguyên nhân bề ngoài, Ninh Cô ẩn cư sơn thôn, nguyên nhân lớn nhất là vì sợ nhìn thấy Ninh Phàm.

Hắn không nhớ nổi ca ca của mình, mỗi khi nhìn thấy ca ca, đầu của hắn liền như nổ tung, lại càng khiến cho ca ca thống khổ, áy náy, tự trách hơn.

Trước khi hoàn toàn nhớ lại Ninh Phàm, Ninh Cô không dự tính nhận huynh đệ cùng Ninh Phàm. Cho dù khôi phục ký ức, cuộc đời này, hắn cũng không muốn tu đạo.

Mỗi người đều có chí riêng… Ninh Cô cùng Ninh Phàm cuối cùng vẫn là hai kẻ hoàn toàn bất đồng.

– Nếu có một ngày, ta nhớ lại huynh, ta sẽ đi tìm huynh.

Ninh Cô đứng ở cửa thôn, đưa mắt nhìn Ninh Phàm.

– Sẽ có một ngày như vậy… Đệ muốn ở làm gì, nghĩ tới cuộc sống dạng gì, ta đều có thể hứa cho đệ. Đệ muốn bình đạm, ta cho đệ sơn minh thủy tú. Đệ muốn phú quý, ta hứa cho đệ một nước thành trì, nhân gian đế vương.

Đệ muốn trường sinh, ta sẽ cho đệ rất nhiều công pháp đan dược, giúp cho đệ thành tiên… Vô luận đệ muốn cái gì đó, ta cũng có thể cho đệ…

Ninh Phàm nhu hòa cười một tiếng, nhưng thực tế, cũng không khoái lạc gì, mà chỉ có tự trách.

Huynh đệ, không nhất định phải ở cùng một chỗ, không nhất định phải gia cảnh tương đối, thậm chí không nhất định phải chí đồng đạo hợp. Có lẽ quỹ tích của cuộc sống đã đem hai người chia lìa.

Nhưng chỉ cần biết đối phương còn sống, cùng mình ngửa mặt trông lên cùng một phiến thiên không, sự ràng buộc trong lòng cũng không biến mất.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều thích chuyện một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Mà có sự ràng buộc, Ninh Phàm vô luận giết chóc bao nhiêu người, bị bao nhiêu người ghen ghét tật hận, hắn cũng sẽ không quên, mình là một con người, không phải là ma. – Ta từng thề, tiêu diệt Thiên Ly, ta đã làm được… Nhưng ta, quá yếu… Trên con đường tu đạo, ta nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng mà con đường này, ta đã lỡ bước lên, không cách nào quay đầu, thì chỉ có, tiếp tục dấn bước…

Dưới Thiên Phong, trên đỉnh quần sơn, Ninh Phàm đứng ở trong mây mù, lặng lẽ nhìn chăm chú Ninh Cô trong sơn thôn.

Gông xiềng trong lòng đã vỡ nát.

Hắn ngẩng đầu, bầu trời càng rộng lớn hơn. Hắn cúi đầu, đất đai càng xa xôi hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!