Chương 23: Thiên Ly, Lòng Người

Hắn nhanh chóng lui đến bên người lão ma, vẻ mặt cảnh giác, đề phòng sau khi nữ tử kia khôi phục pháp lực, dưới cơn thịnh nộ sẽ chưởng tễ mình.

Nếu nam tu, chớ nói nguyên anh tu vi dù là kim đan, Ninh Phàm cũng không cách nào thủ thắng.

Nếu là nguyên anh nữ tử khác, không có thể chất nhạy cảm như nữ tử này, cho dù Ninh Phàm lấy mị thuật đánh lén, cũng chưa chắc có thể khiến cho nữ tử thuyết phục.

Vừa khéo thể chất của nữ tử này khác với người thường, vừa khéo Thái âm chỉ bá đạo dị thường, vừa khéo Ninh Phàm không sợ nguyên anh uy áp, vừa khéo Ninh Phàm đảm thức kinh người, dám dấn thân vào chỗ nguy hiểm, đánh lén nữ yêu.

Hắn thắng được nữ yêu có quá nhiều trùng hợp, thủ đoạn lại hèn hạ, nhưng thắng chính là thắng, đây chính là ma tu.

Bị thua rồi, không có ý nghĩa chút nào.

Kim đan ma tu, nếu chơi âm thủ, chưa chắc không thể bẫy chết nguyên anh.

Tránh thoát Ninh Phàm ôm trong ngực, Vân Nhược Vi vội vã kéo ra khoảng cách, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Không có sự sai khiến quỷ quái của Ninh Phàm nàng ta nhanh chóng bức ra một màn âm lực, khí tức mới dần dần khôi phục bình thường.

Cõi lòng đầy u oán nhìn về Ninh Phàm, vẻ mặt quá mức phức tạp…

Muốn giết hắn sao… Tựa hồ, không xuống tay được… Đàn ông đáng giận! Ngay cả "Lan Nhược mỗ mỗ

"ta cũng dám khinh bạc! Ninh Phàm này thật là không chịu học cho tốt, cũng không biết từ đâu học mị thuật bá đạo như vậy, muốn mê hoặc người. Kẻ gian sao… Trong Hắc Ma phái, chưa bao giờ có"Hắc Ma" đảm nhiệm như vậy, làm qua kẻ gian hái hoa đây…

Vân Nhược Vi ánh mắt phức tạp.

Còn lão ma, chính là ánh mắt kinh hãi.

Ông ta đã vô hạn đánh Ninh Phàm, nhưng vẫn không nhìn ra Ninh Phàm đối với phụ nữ lại có lực sát thương lớn như vậy…

– Ối chà chà, mới vừa rồi Ninh tiểu tử sử dụng, đó là mị thuật gì, ngay cả lão yêu bà cũng bị đánh ngã… Không hổ là đệ tử của lão tử!

Nghĩ như vậy, lão ma thu vẻ kinh sợ, thần sắc bộc phát đắc ý.

Lão yêu bà này, bốn mươi năm trước bị mình đánh lên tông môn, mười ngàn lần không muốn, cứng rắn vẫn không muốn khuất phục đưa bảo, lúc ấy mình trọng thương, cũng không thể làm gì.

Nhưng hôm nay, mình không cách nào bức bách nữ yêu, lại bị Ninh Phàm chơi ngầm, càng thêm giọng yếu ớt cầu xin…

Ninh tiểu tử, ngươi đây là muốn nghịch thiên a… Dung linh kỳ giết nguyên anh nữ yêu, không cần biết dùng thủ đoạn hèn hạ gì, đều là một việc tốt!

Quảng Hàn cân, một trăm ngàn tiên ngọc.

Hai vật này Vân Nhược Vi sau khi giao cho Ninh Phàm, lập tức như chạy trốn chạy trở về Lan Nhược tự, rất sợ nhìn lại Ninh Phàm một cái.

Quảng Hàn cân, thượng phẩm linh bảo, che trên mặt, cho dù là hóa thần lão quái, cũng không nhận ra mặt mũi của mình.

Ninh Phàm lắc lắc đầu, đem hình ảnh của nữ tử nọ từ trong lòng quét đị sạch, trịnh trọng nhìn về lão ma.

– Con thắng rồi, Bây giờ phải đi Thiên Ly tông sao…?

Ninh Phàm mạo hiểm nguy hiểm đắc tội phụ nữ, vốn dĩ vì chính là mục đích đơn giản này. Chẳng qua là hắn có chút do dự, đối với chuyện đi Thiên Ly, tỷ lệ thành công mang Ninh Cô ra khỏi, không coi trọng. – Đi Thiên Ly chứ! Không đi, ngươi hận lão tử cả đời!

Tuy nhiên không ngờ, lão yêu bà ngay cả lụa mỏng che mặt của mình tất cả đưa cho ngươi… Đeo lên lụa mỏng che mặt đó, Thiên Ly tông không người nào có thể nhận ra dung mạo của ngươi… Đi thôi, đi Thiên Ly!

Một đạo đỏ đen, phá vỡ trường không, chạy thẳng tới trở về Việt Quốc Thiên Ly tông. Dọc đường gặp phải mấy tông môn, lão ma tùy ý đánh cướp, cướp đi vô số pháp bảo tiên ngọc.

Mà sau khi hai người rời đi, trong Lan Nhược tự, một nữ tử ngẩng đầu, nhìn ánh trăng còn chưa tán trên bầu trời, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

– Đàn ông thúi… Thật là không chịu học cái gì tốt mà… Thôi, ngày sau hơn phân nửa không gặp nhau lại, ai, thật là một người đáng giận…!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!