Chương 18: 《 Đạp Tuyết Quyết 》, Băng chi hàn

Bình thường tu sĩ, từ dung linh sơ kỳ tu luyện tới trung kỳ, cần hết hai mươi năm.

Nhưng nếu Chỉ Hạc có dung linh tu vi, thông qua song tu, Ninh Phàm nắm chắc ở trong vòng một năm, tấn nhập dung linh trung kỳ!

Đây là tốc độ cực kỳ kinh người.

Ích mạch dễ dàng, dung linh lại cực kỳ gian nan, mà sau dung linh muốn lên tới Kim Đan kỳ, lại muôn vàn khó khăn.

Quỷ Tước tông có một trăm ngàn ích mạch đệ tử, lại chỉ có ba mươi lăm tên dung linh trưởng lão, và chỉ có tông chủ là một Kim Đan tu sĩ, tu chân cấp bậc càng đi lên, càng khó khăn nặng nề.

Tu vi không cách nào đề thăng, Ninh Phàm quyết định chuyên tu pháp thuật.

Bàn về công kích, bản thân hắn có một thức kiếm khí, Hóa Kiếm Vi Hỏa, mượn uy lực của Âm Dương hỏa, tiêu diệt dung linh trung kỳ dư sức có thừa.

Luận kiếm chiêu, Ninh Phàm dung hợp tiên đế ký ức, một thân kiếm thuật, đã xuất thần nhập hóa.

Ninh Phàm lấy ra vỏ kiếm thần bí mua được ở buổi đấu giá, thử cảm ngộ kiếm ý trên đó, nhưng khó có thể cảm ngộ được.

Cũng không phải là đối với kiếm đạo lĩnh ngộ không được, mà là kiếm ý ấy lại bài xích Ninh Phàm là nam tử.

Kiếm này và kiếm ý này, tựa hồ chỉ có nữ tử mới có thể sử dụng.

Nhưng mà vỏ kiếm cũng không phải hoàn toàn không hữu dụng, mỗi khi Ninh Phàm lấy Hóa Kiếm Vi Hỏa kiếm ý đối kháng với kiếm ý của vỏ kiếm, liền có thể rèn luyện kiếm ý, đối với đề thăng kiếm khí tu vi, vẫn có tác dụng vô cùng tốt.

Cuối cùng, Ninh Phàm quyết định tu luyện pháp thuật 《 Đạp Tuyết quyết 》, một loại Băng chúc tính pháp thuật. Không chỉ có thể đề thăng Băng chúc tính pháp lực, càng có thể mượn băng linh lực, thi triển" Đạp Tuyết Vô Ngân" cực hạn độn thuật!

Pháp thuật này ở trong ký ức của tiên đế, cũng không coi là công pháp cao cấp, nhưng đặt ở Việt Quốc, sợ rằng đã thuộc loại nhất lưu.

Tu luyện công pháp này, có một cái điều kiện tiên quyết, đó chính là kinh mạch phải dung hợp băng linh lực. Một điểm này, bởi vì một trận song tu giữa trời đất với Chỉ Hạc đó, Ninh Phàm vừa vặn có được.

Trong bóng đêm, hắn mỗi lần thừa dịp Chỉ Hạc ngủ, liền đẩy cửa đi ra ngoài, hòa nhập vào trong phong hoa tuyết nguyệt, mạo hiểm chịu cái lạnh cực kỳ khủng khiếp tu luyện 《 Đạp Tuyết quyết 》.

Đây là một quá trình thống khổ, muốn dung hợp băng linh lực, phải lấy thân thể đi chịu lạnh trực tiếp, chứ không phải dùng pháp lực chống lạnh.

Hắn ở trong bầu trời đêm đầy phong tuyết bay nhanh, mỗi nửa giờ, đều bị đông cứng đôi môi tím bầm, buộc phải ngừng tu luyện. Nhưng thường thường nghỉ ngơi chốc lát, hắn liền tiếp tục tu luyện.

Ninh Phàm có thể chịu được cực khổ, tâm của hắn, sau thửa đau không không muốn sống ban đầu, đã chắc như bàn thạch.

Thiên Ly tông… Nguyên Anh kỳ tông chủ… Mình nhất định phải tự tay, tiêu diệt Thiên Ly!

Trong bóng đêm, hắn phi độn càng lúc càng nhanh, hóa thành từng đạo tàn ảnh phiêu giống như kinh hồng, tung người một cái, thường thường bay vọt xa trăm trượng.

Chẳng qua là, 《 Đạp Tuyết quyết 》 vẫn thủy chung không cách nào tu luyện tới tầng thứ nhất… Cũng không phải là băng hàn không đủ, mà là Ninh Phàm thiếu một chút gì đó… Thiếu chút sinh tử chi hàn… Đạp tuyết đạp tuyết, đạp đây không phải là tuyết hàn, mà là thứ băng hàn của địch nhân đuổi tận cùng không buông.

Càng đối mặt với sống chết trước mắt, thuật chạy trốn này càng nhanh…

Chỉ tiếc, ai có thể cho mình một trận nguy cơ sinh tử đây… Vô sanh tử, mình muốn trở thành loạn thế ma kiêu, khó khăn…

Không người nào biết, Trữ công tử đã đột phá dung linh, cũng không người nào biết, hắn hàng đêm khổ tu, nhẫn nại cái lạnh thấu xương.

Tư Phàm cung, lão ma sau lần thứ năm mươi ba nổ lò, hậm hực đẩy cửa đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Ninh Phàm qua lại trong bóng đêm phong tuyết, mắt lộ vẻ tán thưởng.

Lão cả đời cuồng ngạo, cực ít tán thưởng người, nhưng Ninh Phàm, khiến cho lão coi trọng.

– Năm đó, lúc Lão tử tu luyện "Hắc Hồng quyết

", cũng giống như vậy, thừa dịp tiểu Mai ngủ, đi tới vùng đất nham tương khổ tu… Hàn Nguyên Cực, Hàn lão ma, thế nhân cho là, ma danh của Lão tử oanh động thiên hạ, tới dễ dàng như vậy sao… Tiểu Mai, ta thu được một hảo đồ đệ, Thái cổ âm dương ma mạch, cùng một loại ma mạch như nàng… Mắt của lão chợt mơ hồ, lòng kịch liệt quặn đau… Tiểu Mai, sau khi nàng"chết", ta không chạm qua nửa nữ tử nào… Tiểu Mai, sau khi nàng chết, ta thu liễm một thân sát cơ… Tiểu Mai, Ninh tiểu tử cùng nàng giống nhau về ma mạch, có lẽ có một ngày, có thể giúp ta, đem nàng phục hoạt sống lại…

Ta đối tốt với hắn, thật lòng tốt, bởi vì, Lão tử quan tâm đến nàng! Lão tử muốn gặp lại nàng một lần…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!