Chương 10: Đạo Quả buổi đấu giá

Trong "Tiên hoàng bản kỷ" ghi lại một câu chuyện thú vị. Khi tiên hoàng Ninh Phàm còn thiếu niên, từng đánh bậy đánh bạ thi triển ra "Hóa hỏa vi kiếm" kiếm khí, đem địa hỏa ngưng tụ thành kiếm, một kiếm chém bể đan đỉnh.

Ninh Phàm hôn mê lâm vào một giấc mộng.

Trong mộng, mình đang ở trong một thiên địa đầy khói mù, giữa trời đất đứng thẳng một tòa bia lửa ngàn trượng. Đây là Huyền Âm giới.

Dưới bia có một nữ tử, mặt mũi không cách nào thấy rõ, ung dung đang ngủ say. Phía sau của nàng, pháp lực mênh mông, treo cao một vòng mặt trời đen trắng xen nhau. – Ngươi không phải toái hư…

Ninh Phàm mơ hồ nói.

– Lang quân, không được nhìn lén…

Nữ tử cười một tiếng như ở trong mơ, a khí như lan, thổi ra một làn gió thơm, thổi Ninh Phàm ra khỏi mộng.

Trên giường nhỏ, Ninh Phàm chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu óc có chút hôn mê, giấc mộng mới vừa rồi, đã quên mất, loáng thoáng chỉ nhớ mình mộng thấy nữ tử trong khóa.

Một khắc hắn thức tỉnh, trong tâm thần lại vang lên thanh âm của cô gái thần bí.

– Tỷ tỷ ngủ một giấc này, ít nhất phải ngủ tiếp mấy chục năm. Ngươi đừng đánh thức Tỷ tỷ, lần sau không cho nhìn lén.

– Nàng lại ngủ nữa…

Cô gái thần bí thiếp đi, đầu của Ninh Phàm dần dần thanh tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện, thân thể của mình đang trần truồng, nằm trên giường, quanh thân có không ít vết thương, chính là do nổ lò đưa đến.

Bên giường nhỏ, Chỉ Hạc với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bưng chậu, cẩn thận lau chùi vết thương cho hắn.

Trừ Chỉ Hạc, còn có lão ma sắc mặt đắn đo nhìn chằm chằm hắn.

Ánh mắt của lão ma nhìn hạ thân của hắn, không rời ở đó, hình như đang so đo?

– Hắc hắc, Ninh tiểu tử, có tiền đồ…

Sống lưng của Ninh Phàm lạnh run, có trời mới biết lão ma nói tiền đồ này là tiền đồ gì.

Thay đổi y phục, Ninh Phàm chợt quay đầu lại, lão ma vẫn đang trong vẻ mặt cổ quái nhìn mình, một bộ dáng có lời nhưng không thể nói ra miệng.

Trời mới biết lão ma giết người không tính toán này thì ra là một lão đầu tính cách hướng nội?

– Sư tôn, có gì muốn hỏi, người hỏi đi…

– Thuật luyện đan của ngươi, hiện tại nhiều nhất có thể luyện được đan dược mấy chuyển…?

– Tứ chuyển…

– Ha! Ngươi tự học thuật luyện đan sao?!

Lão ma hít một hơi khí lạnh, hai tay giấu trong tay áo ông ta, sắc mặt đỏ xanh không chừng, tràn đầy vẻ khó có thể tin.

– Con không phải là đã nói trước khi con bị Hợp Hoan tông bắt đi đã là một y sinh rồi sao, xem bệnh cho thần tiên, biết luyện đan có gì mà kỳ quái chứ?

– Tốt, tốt!

Cho dù ma tu, cho dù là cái miệng đầy lời lếu láo, Lão tử càng nhìn ngươi càng hài lòng!

Lão ma thoáng một cái đã nhìn ra Ninh Phàm đang nói vờ nói vịt, nhưng lại càng cao hứng hơn.

Ma tu, rốt cuộc là nền thần thần bí bí.

– Đan phương viết một phần cho ta, tự Lão tử đi luyện đan, sau đó bế quan… Thất Mai thành "Đạo quả phách mại hội

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!