Khu Quang Minh và khu Ám Hà bị ngăn cách bởi một bức tường cao, muốn ra vào khu Quang Minh thì phải đi qua trạm kiểm tra.
Một trong những trạm kiểm tra ở ngay gần trung tâm thống kê, vì nơi đó là khu vực phồn hoa nhất của khu Ám Hà, cộng thêm sự tồn tại của trung tâm thống kê, nhu cầu ra vào của người khu Quang Minh rất lớn.
Ngân Tô không ngờ cô gái mặt tròn trông tuổi tác không lớn này lại làm việc ở trạm kiểm tra.
Cô còn tưởng nhân viên ở trạm kiểm tra đều là cư dân của khu Quang Minh cơ…
Ngân Tô không trả lời câu hỏi của cô ấy, cô dùng giọng điệu tán gẫu tùy ý hỏi: "Làm hậu cần ở trạm kiểm tra có vất vả không?"
"Có hơi… Nếu không cũng chẳng đến lượt chúng tôi." Cô gái mặt tròn lúng túng nói: "Nhưng nơi đó an toàn hơn những chỗ khác, điều này đã là tốt lắm rồi."
Những việc hậu cần làm đều là những việc nặng việc nhọc mà người ở khu Quang Minh không muốn làm, thỉnh thoảng còn phải xử lý thi thể.
Ngày nào cũng phải làm việc mệt nhất, thứ nhận lại là tiền lương bằng một phần ba cư dân khu Quang Minh, bọn họ cho rằng bọn họ cung cấp công việc tốt như vậy đã là bố thí rồi.
Ưu điểm duy nhất là trạm kiểm tra có quân canh phòng, không ai dám gây chuyện ở đó, an toàn hơn những chỗ khác rất nhiều.
Có lẽ cô gái mặt tròn coi cô là cư dân khu Quang Minh, hoàn toàn không dám nói xấu điều gì, sợ đắc tội cô.
Ngân Tô nói chuyện với cô ấy mấy câu, phát hiện cô ấy không có ý xấu, chẳng những thế mà còn nhát gan.
Cư dân ở thế giới quái vật, ngoài sự biến dị trên cơ thể thì gần như vẫn giữ tất cả các đặc điểm của con người.
"Cô rất muốn vào khu Quang Minh?"
Cô gái mặt tròn gật đầu, đôi mắt tròn xoe sáng lên: "Ừm, tôi muốn vào đó. Tôi muốn cảm nhận Quang Minh…"
Ngân Tô cảm thấy khu Quang Minh không tốt đẹp là bao.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy dáng vẻ rạng rỡ tươi đẹp của cư dân khu Quang Minh khi ra ngoài này nhưng không nhìn thấy cuộc sống của bọn họ ở trong đó.
Ngân Tô không nói gì, chỉ chúc phúc cô ấy: "Thế thì chúc cô sớm ngày thực hiện được ước mơ."
Cô gái mặt tròn mở to mắt, vừa mừng vừa lo, hồi lâu mới lắp ba lắp bắp nói: "Cô thật tốt…"
Cô ấy tưởng là cô cũng sẽ chế giễu, hạ thấp cô ấy giống như những người khác.
Nhưng cô không hề…
Đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được ý tốt từ cư dân khu Quang Minh.
Khuôn mặt cô gái mặt tròn ửng hồng, ánh mắt nhìn Ngân Tô lấp la lấp lánh.
Trong lúc Ngân Tô tán gẫu với cô gái mặt tròn, hành khách trên xe đã xuống bớt không ít.
Tòa nhà xung quanh càng ngày càng đổ nát hoang sơ.
Đã tới gần biên giới khu Ám Hà, bắt đầu từ bến trước, mặt đường cũng gồ ghề hơn nhiều.
Lúc này, hành khách trên xe gần như đều đã xuống xe rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại Ngân Tô, cô gái mặt tròn và một nam dị hóa giả ít nói ngồi ở chỗ cửa xe.
"Tôi… Tôi phải xuống xe rồi." Cô gái mặt tròn đứng dậy, bộ rễ thực vật dưới vạt váy bò ra ngoài: "Rất vui khi được gặp cô."
Ngân Tô mỉm cười: "Tạm biệt."
"Tạm biệt." Giọng nói trong trẻo của cô gái mặt tròn có thêm mấy phần vui vẻ, vì cô ấy gặp được cư dân khu Quang Minh dễ gần như Ngân Tô, cũng vì ước mơ của bản thân được công nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!