Chương 867: Thế giới quái vật · Trò chơi ngưng lại

Say khi bọn họ phát hiện dị hóa giả sẽ không bị kéo vào trò chơi, những người còn sống nhao nhao gia nhập đội ngũ dị hóa giả.

Khi đa số chuyển biến thành dị hóa giả, trò chơi ngừng lại.

Nhưng biển sương tử vong không biến mất, khu vực xâm lấn vẫn tồn tại.

Khu vực chưa bị nuốt chửng lúc đó là nơi sinh tồn cuối cùng của con người, dần dần biến thành mười tám vùng như hiện nay.

Sau khi trò chơi ngừng lại, tất cả những gì kiếm được trong trò chơi đều biến mất.

Chỉ có dị hóa giả vẫn giữ nguyên cơ thể dị hóa, những kỹ năng, đạo cụ giành được trong trò chơi đều biến mất, mọi người lại quay về vạch xuất phát. 

Nhưng chẳng bao lâu đã có người thức tỉnh, giành được năng lực một lần nữa.

Trong số dị hóa giả, người thức tỉnh chính là dị năng giả bây giờ.

Về sau lại trải qua không ít lần hỗn loạn, ba thế lực lớn hình thành, dần dần có cục diện ổn định như ngày nay.

"Đây chính là bối cảnh của thế giới này, nhưng chuyện đó đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức dị hóa giả cấp thấp còn không biết chuyện, chỉ biết từ khi sinh ra thế giới của bọn họ đã như vậy, biển sương tử vong và khu vực xâm lấn là vùng đất cấm."

Chân tướng của thế giới này bị phía trên che giấu, bọn họ không muốn để cấp thấp biết.

"Trò chơi cấm kỵ do ai tạo ra?"

"Không biết." Thái Bạch biết Ngân Tô sẽ hỏi câu này, nhưng anh ta không trả lời được: "Ít nhất là cho đến hiện tại, chúng tôi vẫn chưa điều tra ra. Nhưng chúng tôi cho rằng trò chơi cấm kỵ có liên quan đến "thần" mà Hắc Nguyệt theo đuổi."

"Có thể nó là thần thật, có thể nó chỉ là một lực lượng thần bí, lớn mạnh nằm ngoài nhận thức của chúng ta, có thể nó là văn minh vũ trụ cấp cao trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng…"

"Mục đích của nó chính là xâm nhập thế giới này, biến thế giới này trở thành thuộc địa của nó, trò chơi cấm kỵ chỉ là cầu nối và thủ đoạn để nó nuốt chửng một thế giới."

Những gì nó làm với thế giới này đang lặp lại ở thế giới hiện thực. 

Khu vực ô nhiễm chính là khu vực xâm lấn. 

Sương trắng bên ngoài khu vực ô nhiễm chính là biển sương tử vong. 

Ngân Tô: "Dựa theo cách nói này, thế giới này đã bị nó xâm nhập, nhưng hình như dị hóa giả cũng không công nhận Hắc Nguyệt cho lắm."

Hắc Nguyệt là kẻ theo đuổi thần.

Tập thể dị hóa giả vô cùng kiêng dè Hắc Nguyệt, rõ ràng là không công nhận các hành vi của Hắc Nguyệt.

Giọng điệu của Thái Bạch trở nên nghiêm trọng: "Trò chơi ở thế giới này vẫn chưa kết thúc."

Ngân Tô nghĩ lại, vừa nãy Thái Bạch nói là trò chơi ngừng lại chứ không phải kết thúc.

Vậy là trò chơi ở thế giới này vẫn đang tiến triển, chưa trở thành thuộc địa của nó hoàn toàn. 

Nhưng thế giới này đã mất đi năng lực phản kháng, nó cảm thấy vấn đề nhỏ này không ảnh hưởng gì mấy, vội vàng bắt đầu xâm nhập thế giới tiếp theo…

"Chúng tôi cho rằng dị hóa giả là sản phẩm sau khi bị nó làm "ô nhiễm", tuy vẫn còn tình cảm, lý trí của con người… nhưng bọn họ ăn dị tộc còn không thèm chớp mắt một cái, chứng tỏ dị hóa giả và dị tộc đã không còn là đồng loại."

"Khi dị hóa giả tiếp xúc phải "ô nhiễm" lần nữa, chẳng mấy chốc sẽ biến thành quái vật khát máu, cái thứ này tồn tại rất nhiều trong biển sương tử vong, chúng nó không có lý trí, chỉ biết giết chóc."

"Dường như dị hóa giả chỉ là ô nhiễm ban đầu, cơ thể biến dị, nhưng tình cảm và lý trí vẫn còn. Khi tiếp xúc phải ô nhiễm nhiều hơn, hình thành lần ô nhiễm thứ hai, dị hóa giả sẽ biến thành quái vật khát máu không có ý thức tự chủ."

"Người còn sống không hề may mắn, không có dấu ấn tín đồ của "thần", bọn họ là đồ ăn bị nuôi nhốt, nó sẽ thu gặt bọn họ từng chút từng chút một."

Thái Bạch nói xong lại bổ sung một câu: "Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của chúng tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!