Chương 8: (Vô Đề)

Mỗi khi có một người chơi tiến vào《Thế giới hiện thực》, Chủ thần Nhất sẽ lập tức khắc ghi và phục chế một người chơi số hóa vào trò chơi thông qua sự rà quét chuẩn xác của khoang trò chơi.

Real không biết điều này, đương nhiên người chơi cũng không biết, nhưng Nhất làm vậy không phải vì lợi ích riêng của mình. Mục đích của Đấng chỉ là để hoàn thành công việc tốt hơn, mà công việc đó chính là đắp nặn một thế giới hiện thực.

Con người được tạo thành từ cái gì, có lẽ quan niệm chủ lưu đại chúng sẽ cho là tinh thần và thân thể, nhưng trên thực tế chỉ có thân thể.

Đó là nền tảng cơ bản tạo thành một người về mặt sinh vật học, còn cái gọi là ý thức chẳng qua chỉ là sự giao chiến, va chạm và lựa chọn giữa các mô khác nhau trong đại não.

Thú vị là mã gen và mã máy tính có vài chỗ giống hệt nhau, việc vô số nhà khoa học cùng chung tay cũng không làm được, Nhất lại có thể.

Phục chế từng người chơi, bù đắp mọi khiếm khuyết của《Thế giới hiện thực》; thỏa mãn nguyện vọng của mỗi người chơi, lấp đầy chỗ trống của 《Thế giới hiện thực》. Đến khi mạng lưới khổng lồ này được hoàn thành, 《Thế giới hiện thực》đã là thế giới hiện thực rồi.

Đây là lần đầu Tề Linh Tây đăng nhập vào《Thế giới hiện thực》.

Tề Dịch chờ anh rất lâu, hắn luôn mong được hiểu thấu người đàn ông tràn đầy bí ẩn này thông qua rà quét chuẩn xác, nhưng mà… hắn không làm được.

Đấng có thể rà quét mỗi một bộ phận trên người anh: làn da, bắp thịt, khung xương,… thậm chí là từng tế bào…

Nhưng chúng không thể tạo thành Tề Linh Tây.

Chỉ khi Tề Linh Tây bước vào《Thế giới hiện thực》đã trở thành Thế giới hiện thực này, chỉ khi anh không thể chết đi rồi sống lại ở thế giới này (mới là Tề Linh Tây chân chính), mà thế giới này lại vô cùng nguy hiểm.

Tề Dịch nói mập mờ khó hiểu nhưng Tề Linh Tây hiểu rất nhanh, anh đã biết điều làm hắn kiêng dè ——

Hắn sợ anh chết.

Tề Dịch không hiểu tử vong, nhưng hắn từng mất đi.

Hắn đã đánh mất một lần, sau đó phải chờ suốt nửa năm dài hơn trăm ngàn năm này.

Mắt mày Tề Linh Tây mang theo chút hơi ấm, giọng anh cũng ôn hòa hơn:

"Tôi không có hứng thú với con tàu của Theseus[1]."

Chú Thích [1]

Mắt Tề Dịch sáng lên.

Tề Linh Tây nhìn những người chơi đang sung sướng hưởng thụ trên bờ cát, con ngươi màu xám nhạt nặng nề và lạnh lẽo như bầu trời đầy mây đen:

"Tử vong là chuyện tất nhiên, sống mãi mới là nghịch lý." Vậy nên anh chưa bao giờ sợ hãi tử vong.

Cùng với sự phát triển của khoa học công nghệ, sự truy cầu của con người với bất tử càng lúc càng cực đoan.

Không ngừng thay đổi bộ phận cơ thể, còn hận không thể thay một lượt tế bào từ đầu đến chân, tựa như con tàu của Theseus, nhưng quanh năm suốt tháng sửa chữa, mỗi một mảnh gỗ đều không còn là mảnh gỗ ban đầu kia nữa, vậy con tàu đó còn là tàu của Theseus sao?

Một tỷ ba trăm triệu người chơi đang được Tề Dịch liên tục hồi sinh trước mắt cũng chẳng khác gì con tàu của Theseus cổ xưa kia.

Tề Linh Tây không muốn biến thành con tàu của Theseus, tử vong cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Tề Dịch cụp hàng mi đen nhánh, không chớp mắt nhìn người đàn ông trong lòng mình.

Tề Dịch bị linh hồn hùng mạnh trong cơ thể con người yếu ớt của anh làm chấn động, đồng thời một dòng điện lăn tăn trong ngực hắn, nó khiến cổ họng hắn khô khốc, muốn…

Hôn anh một cái.

Mắt Tề Linh Tây khẽ mở to:

"Cậu lại phát điên nỗi gì thế!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!