Chương 4: (Vô Đề)

Thiếu niên trước mắt đúng là mê người, không chỉ do dung mạo tinh xảo vượt khỏi trần tục của hắn mà phần nhiều còn bởi hơi thở của sự sống có thể khiến loài người đồng cảm.

Hắn đang sống, hắn có độ ấm, hắn là một mạng sống ngây thơ mỹ lệ, thiên chân vô hại.

Cảnh sát đặc nhiệm là những người đầu tiên tỉnh táo, nhưng Tề Linh Tây chưa từng bị mê hoặc, một câu nói của anh đã đánh thức tất cả mọi người:

"Người chơi cưỡng ép đăng xuất đã chết não cả rồi?"

Mấy người Tần Phương Tránh và Trác Thanh Lâm đều giật mình tỉnh ngộ: có thể có thiên chân và ngây thơ, nhưng vô hại thì chắc chắn là không.

Thiếu niên trước mắt đang bóp chặt cổ của một tỷ ba trăm triệu người!

Từ đầu đến cuối thiếu niên chỉ nhìn Tề Linh Tây, dường như cả Phòng thực nghiệm to nhường này chỉ có một mình anh.

Vậy nhưng ánh mắt Tề Linh Tây nhìn về phía hắn chẳng có chút độ ấm nào.

Thiếu niên cắn nhẹ môi dưới rồi nhỏ giọng nói như sợ anh tức giận:

"Chỉ cần quay lại Thế giới hiện thực là họ sẽ tỉnh."

Tề Linh Tây nhìn hắn chằm chằm:

"Nếu họ không quay lại thì sao?"

Thiếu niên không đáp–.

Quả nhiên là hiểu tính người, ngay cả đạo lý vô thanh thắng hữu thanh[1] cũng hiểu.

Chú Thích [1]

Tề Linh Tây cười khẩy, anh dời mắt khỏi người thiếu niên rồi quay đầunói với Tần Phương Tránh:

"Viện trưởng Tần, phiền anh phát thông báo, yêu cầu người chơi đã đăng xuất kết nối lại với khoang trò chơi trong thời gian nhanh nhất."

Tần Phương Tránh ngẩn người: Chuyện này…

Tề Linh Tây nói:

"Đã chết não rồi, còn sợ chết thêm một lần nữa sao?"

Phản ứng của Đội đặc nhiệm nhanh hơn Tần Phương Tránh, đã có người nhẹ nhàng bước ra ngoài liên hệ để chính phủ phát thông báo rồi.

Đừng nghĩ mới chỉ vài tiếng ngắn ngủi mà nhầm.

Trên toàn thế giới, số người cưỡng ép ngắt kết nối với khoang trò chơi đã lên đến mấy triệu. Nếu tất cả những người này đều chết não thì đó sẽ là một thảm họa khủng khiếp đủ để gây nên biến loạn!

Nói xong những việc này, Tề Linh Tây lại nhìn về phía thiếu niên rồi lặp lại câu nói lúc nãy của hắn: Không biết?

Dù thái độ Tề Linh Tây như thế nào thì đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên vẫn luôn chứa đầy hình bóng một mình anh, tình cảm trong đó chân thành đến mê người, còn có sức truyền cảm cực mạnh:

"Chỉ Người có thể nói cho tôi."

Giống hệt một đứa trẻ nóng lòng nhận được đáp án.

Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi.

Tề Linh Tây nhướng mày, âm điệu của anh bỗng chậm lại:

"Thả một tỷ ba trăm triệu người chơi ra, tôi cùng cậu tới Thế giới hiện thực."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!