Chương 24: (Vô Đề)

Tề Linh Tây: ……

Nếu có máy hiển thị trị số chắc chắn sẽ phát hiện tâm trạng lúc này của Tề Linh Tây khác hẳn bình thường, nhưng nó không hề liên quan đến những cảm xúc tiêu cực mà đơn thuần chỉ là cao hứng hơn một chút.

Đương nhiên ngoài mặt anh vẫn rất bình thản, ý cười trong mắt vừa đủ:

"Tôi có (quyền) từ chối…"

Kỳ Dực không để anh nói xong đã bịt kín môi anh: Không có.

Tề Linh Tây nhẹ thở dốc: Em, nhẹ thôi.

Có vài lời không nói thì tốt, nói ra sẽ chỉ phản tác dụng.

Nơi này là nhà ở thế giới bên ngoài của Tề Linh Tây, e là Tề Linh Tây còn hiểu rõ nó hơn cả Kỳ Dực. Đèn cảm ứng dưới sàn được làm theo kiểu pháp thuật, từng đợt sóng gợn tràn ra khiến anh như đang nằm trên mặt nước; màn sao trên trần hoàn mỹ vô  khuyết, thế nhưng ngôi sao lấp lánh nhất cũng không sánh bằng đôi mắt đen sáng ngời trước mặt.

Nhận ra Tề Linh Tây đang nhìn mình chăm chú, Kỳ Dực bèn cúi người cắn cổ anh một cái.

Tề Linh Tây vừa đau vừa ngứa, giọng anh cũng biến điệu:

"Sao không cắn rách luôn đi…" Hắn thích cắn người, nhưng không giống những Huyết tộc chân chính khác, hắn chưa bao giờ nếm thử một hớp máu nào của Tề Linh Tây.

Kỳ Dực không thể chịu nổi giọng nói này của anh: Không vội.

Tề Linh Tây:

"Ăn uống còn không vội, vậy thì chuyện này… chuyện này…ư… chậm thôi!"

Kỳ Dực cố tình khiến anh không thể nói ra cả câu hoàn chỉnh, cố chấp phải làm đôi mắt lạnh nhạt bình thản lắng dịu kia ánh lên sắc thái chỉ thuộc về hắn.

Sau một trận giày vò thê thảm, cuối cùng Kỳ Dực đặt một nụ hôn nhẹ xuống mắt anh.

Không mang theo bất cứ ham muốn nào, chỉ ngập tràn thương tiếc và quý trọng.

Bỏ qua những lời cứng miệng mà giờ đây đã biến thành trò cười, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên Kỳ Dực đã tôn anh là thần linh. Dù hắn không ngừng dùng những từ như thấp hèn, bỉ ổi, xảo trá để nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại cũng không thể kháng cự sức hấp dẫn trí mạng này.

Nói không rõ, nghĩ chẳng ra.

Tiếng sét ái tình vốn không có lời giải.

Triền miên một ngày một đêm trong phòng ngủ của chính mình, tâm trạng của Tề Linh Tây cũng ít nhiều có chút kỳ lạ.

Kể ra thì đây không phải phòng ngủ thật của anh, nhưng kiểu phục chế tỷ lệ một một này chẳng khác gì thật, nhất là khi anh nghĩ đến những giấc mơ kỳ quái kia thì càng…

Đến cùng Tề Linh Tây vẫn không hiểu vì sao mình lại mơ những giấc mơ đó.

Thấy anh thất thần, Kỳ Dực bèn cắn môi anh: Đang nghĩ gì thế?

Tề Linh Tây buột miệng nói: Giấc mơ…

Kỳ Dực: Hửm?

Tề Linh Tây hoàn hồn, đương nhiên anh sẽ không nói ra chuyện liên quan đến Thế giới hiện thực, huống hồ nơi đây cũng là thế giới hiện thực, nói ra mấy thứ không thể giải thích sẽ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

"Trước kia tôi liên tục nằm mơ."

Tề Linh Tây đang nhắc đến một tháng vừa qua ở Học viện Quang Huy.

Kỳ Dực sững sờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!